EM LÀ HỌC TRÒ CỦA ANH THÌ SAO - Trang 271

mắt xấu xa sung sướng ngó cô, cô xấu hổ hoá giận, huých khuỷ tay vào
anh.

Lúc nãy bà ngoại đã nói, “Con bé này làm bà yên tâm rồi, đã tìm được

gia đình tốt, phải ngoan ngoãn nghe lời người ta, đã lớn như vậy rồi, xử sự
như con nít sao được!”

Mẹ Triệu nói, “Ngồi chơi chút xíu đã”, Đàm Thư Mặc lễ phép trả lời,

“Bác đừng khách sáo, không sao đâu.” Cầm danh thiếp đưa cho mẹ Triệu,
ân cần nói, “Này là cho bà ngoại, có mấy vị bác sĩ ở Chiết Giang chuyên về
lão khoa, mẹ Triệu nếu rảnh có thể gọi điện thoại tư vấn miễn phí.”

Mẹ Triệu thật sự rất cần sự giúp đỡ như thế, không tiện từ chối, nhận

lấy tờ danh thiếp, không ngớt lời nói, “Tiểu Đàm, thật sự cám ơn con, làm
phiền con quá.”

Triệu Thuỷ Quang thấy Đàm Thư Mặc nghe mẹ cô kêu anh là “Tiểu

Đàm” mà miệng cười hớn hở, lòng cô cũng thoải mái đi nhiều.

Đàm Thư Mặc lễ phép nói, “Không có gì, chỉ là nhờ bạn bè giúp đỡ

thôi.” Chợt điện thoại anh reo lên, anh nói, “Xin lỗi”, sau đó cầm điện thoại
đi đến một bên nghe, Triệu Thuỷ Quang loáng thoáng nghe được anh hô
chữ “Mẹ”, ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn anh.

Qua một lúc, Đàm Thư Mặc cúp máy, bước đến nói với mẹ cô, “Mẹ

Triệu, xin lỗi, mẹ con đúng lúc đến Thượng Hải công tác, giờ đang ở Nam
Kinh, muốn mời mọi người cùng nhau ăn bữa cơm, không biết có gì bất
tiện không?”

Triệu Thuỷ Quang mặt mày xám ngoét, anh giỏi lắm, còn dám dùng cả

chiêu này, mẹ Triệu nghe thế liền cười tươi nói, “Làm gì bất tiện chứ, thuận
tiện lắm, nhưng mà chúng ta phải về nhà trước đã,…”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.