EM LÀ HỌC TRÒ CỦA ANH THÌ SAO - Trang 300

Mỗi nụ hồn của anh, đều như một câu nỉ non: “Ở lại” “Ở lại”.

Triệu Thuỷ Quang đắm chìm trong vòng xoáy mật ngọt này, cô biết

anh cuồng ngạo, nhưng lại chưa từng thấy anh dùng lời nói nhỏ nhẹ như
thế, dù cô nhắm mắt lại nhưng cũng có thể trông thấy dáng vẻ yếu ớt của
anh, với cá tính kiêu ngạo thì anh sẽ không muốn cô biết.

Trong thời khắc này, Triệu Thuỷ Quang đột nhiên cảm thấy buồn

phiền vô cùng, vươn tay ra, ôm chặt người anh, đầu ngón tay chạm vào da
thịt anh, lòng không muốn buông ra.

Anh hôn lên đôi mắt đẫm lệ của Triệu Thuỷ Quang, ánh nắng ấm áp

chiếu vào đôi mắt cô, “Đừng đi, được không?” Âm cuối ngân lên, mang
theo sự khắc khoải chờ mong.

Cô tưởng rằng cổ họng mình không thể phát ra tiếng, tuy nhiên, vẫn

còn nghe thấy câu trả lời của mình, “Em xin lỗi.”

Cô suýt nữa đã đồng ý, nhưng nếu hiện tại đồng ý, về sau cũng không

thể nào giữ lời hứa được, đến lúc ấy lại sẽ hối hận. Thực xin lỗi, cô không
thể thực hiện một lời hứa như vậy.

Anh hỏi cô rằng “Vậy không tốt sao”, cùng là một câu hỏi trong đêm

hôm ấy, anh cũng hỏi cô “Em đừng lo sợ tương lai không biết gì, anh sẽ chỉ
dẫn toàn bộ cho em. Anh đều làm trước mọi việc cho em, có cái gì không
tốt?”

Đúng vậy, anh vẫn đứng ở trước mặt cô, thế nhưng giờ đây, chính cô

lại là người muốn ra đi. Chút hi vọng nhỏ nhoi, tương lai bản thân có thể
hãnh diện xuất hiện trước mặt anh.

Anh không nói thêm gì nữa, hôn lên giữa trán cô, đôi môi lành lạnh áp

vào, như một con bươm bướm lướt gió bay tới. Tay anh nhẹ nhàng buông

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.