EM LÀ HỌC TRÒ CỦA ANH THÌ SAO - Trang 312

nhận em ấy đã sai, em tôn trọng mỗi chuyện cô bé ấy làm, từng lời cô bé ấy
nói. Người có lỗi phải xin lỗi chính là em mới đúng.”

Không gian rất là yên tĩnh, chỉ nghe hai tiếng bước chân, tiếng của anh

lại vang lên, “Xin lỗi, người mà cô bé ấy nhắc đến là giáo viên cấp 3, em
nghĩ, chính là em.”

Im lặng một lúc, anh lại nói tiếp, “Cô Chu, người học trò chỉ tồn tại

trong trí nhớ của thầy cô trong chốc lát, nhưng thầy cô trong trí nhớ của học
trò là kỷ niệm cả đời.”

Triệu Thuỷ Quang nghe anh nói: “Em tôn trọng mỗi chuyện cô bé ấy

làm, từng lời cô bé ấy nói”, nỗi chua xót dâng trào tận trong cõi lòng. Khi
nghe anh nói vậy, nước mắt lại tuôn rơi, khoé miệng run run mằn mặn chat
chát.

Triệu Thuỷ Quang cô cho dù đi đến bất cứ nơi đâu, cũng sẽ không gặp

được Đàm Thư Mặc thứ hai!

Người nọ nói, “Các vị đi thong thả, em đi bằng cầu thang.”

Tiếng bước chân ngày càng gần, Triệu Thuỷ Quang sợ sệt kêu lên một

tiếng, vội vàng lấy tay lau đi nước mắt.

Còn chưa kịp chạy đi, cửa cầu thang bị mở ra, cô đành phải đứng lại,

với vẻ mặt bối rối.

Cô nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của anh, vẫn là khuôn mặt điển trai

ngày nào, cô mỉm cười, “Chào thầy Đàm.”

Đã bao lần, cô đều gọi anh như thế, chắc hẳn cũng chẳng còn nhiều cơ

hội gọi như thế này nữa, có lẽ đây là lần cuối cùng, cô cố gắng nở nụ cười,
thất vọng lại để cho anh bộ dạng chật vật lúc này của mình.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.