Nạo Lam đi cạnh Triệu Thủy Quang cũng là bạn trong nhóm Đan
Dương, thấy có người kéo Triệu Thủy Quang liền đứng chắn phía trước,
đám Đan Dương đang đi cũng dừng lại, Triệu Thủy Quang thấy thế vội nói,
“Nạo Lam, không sao đâu, người quen của em đó.” Không khí lúc này
cũng bớt căng thẳng đi.
Có người đàn ông trung niên từ phòng bên cạnh bước ra, “Sở thiếu
gia, có chuyện gì sao, à à, không việc gì không việc gì, mọi người đều quen
biết nhau, từ từ nói từ từ nói.” Người này dường như cũng nhận ra bọn họ,
vội vàng giải thích.
Sở Phỉ Phỉ không để ý tới người nọ, cũng không chịu buông tha Triệu
Thủy Quang, nói, “Em gái Tiểu Quang, qua bên đây chơi với anh Sở đi, có
thầy Đàm của em ở đây nữa nè.”
Triệu Thủy Quang nghe nhắc đến Đàm Thư Mặc thì có cho cô mười lá
gan cô cũng không dám đi, đang nghĩ cách từ chối khéo léo, Hi Diệu đã
làm ầm lên, “Này, cái anh này làm gì thế, buông tay ra.”
Đan Dương liền kéo Hi Diệu lại, “Nếu mọi người đều quen biết, đúng
lúc chúng tôi chuẩn bị đi tục quán, hay là cùng đi đi?”
Đan Dương vừa nói xong thì cô đã thấy Đàm Thư Mặc đang nói
chuyện điện thoại đi tới, Sở Phỉ Phỉ vui vẻ kéo Triệu Thủy Quang nói,
“Xem đi, anh không có gạt em, có thầy Đàm em ở đây nữa nè.”
(ở đây thiếu 1 câu, ta chưa edit kịp, vì k hiểu cặn kẽ, sẽ chỉnh lại và
thêm vào sau, không liên quan gì tới phần sau, chỉ đơn giản là triết lý thôi)
Triệu Thủy Quang e dè kêu, “Thầy Đàm!”
Điều này khiến Đan Dương và những người còn lại sửng sốt một chút,
ai cũng không dám tin người đàn ông dáng vẻ không phú tức quý này lại là