FREUD THÂN YÊU - Trang 1113

sẽ mong chờ qua năm mới để được gặp anh. Anh vốn chính là người nhà
của cô.

Nghe anh thản nhiên mà khắc kỷ thốt hai chữ "nhớ em", lòng Chân Ý

vừa xót xa vừa ấm áp, vui sướng đến mức giọt lệ suýt tràn mi. Cô vùi đầu
vào cổ anh thầm thì: "Lái xe hơn hai tiếng mới đến đây, có phải mệt lắm
không?"

"Không mệt." Anh nhìn dáng vẻ bám chặt anh của cô, thầm nghĩ đến

đây là đúng. Lời nói lơ đãng toát lên ý cười thản nhiên, anh thật lòng, "Có
điều, đường tới gặp em trống trải không một bóng người. Đường xá rất
rộng, pháo hoa ngập trời. Anh nghĩ, nếu em ở đấy thì nhất định sẽ thích
cảnh đẹp như vậy."

Bỗng dưng, cô thật sự muốn chìm vào cõi lòng anh.

Cô cẩn thận đóng cửa, chỉ vào phòng ông nội ra hiệu ông đã ngủ rồi. Hai

người nắm tay trong đêm, rón rén vào phòng Chân Ý. Ngôn Cách nhìn một
lượt, khẽ nói bên tai cô: "Bao nhiêu năm rồi mà vẫn chưa lắp cửa."

Chân Ý cười, mắt đảo một vòng, kiễng chân nói: "Vẫn còn tủ quần áo

đấy, có muốn chui vào không?"

Anh đứng giữa ánh sáng và bóng tối, nhẹ cong khóe môi, không nói

tiếng nào.

Họ đã trưởng thành, chui vào là chuyện quá khó. Giường Chân Ý vẫn là

chiếc giường thời thiếu nữ, vừa ngắn vừa hẹp. Vóc dáng Ngôn Cách lại cao,
chỉ có thể nghiêng người cuộn mình, ôm cô vào lòng kề sát bên nhau. Cô
cảm thấy ấm áp vô cùng, khuôn mặt tràn đầy nét cười hạnh phúc. Cô không
bao giờ che đậy cảm xúc vui vẻ của mình, dù giữa bóng đêm hay đang
nhắm mắt thì anh vẫn có thể cảm nhận được nụ cười của cô. Anh cụp mắt,
pháo hoa muôn màu ngoài cửa sổ bùng lên hết lượt này đến lượt khác, rọi
vào mắt cô như lưu ly muôn hình vạn trạng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.