FREUD THÂN YÊU - Trang 1115

"Hội chứng Asperger." Anh ôn hòa lặp lại. Đây là một loại tự kỷ hiếm

thấy, người mắc thường... Anh không muốn tự khoe khoang, "Ừm... IQ rất
cao."

Trước đó, Chân Ý đã tìm hiểu tài liệu, phần lớn người tự kỷ thường có

vấn đề trong phát triển trí tuệ. Khi ấy, cô cảm thấy Ngôn Cách như thế này
đã là kỳ tích. Giờ đây mới rõ, họ có phân loại chuyên môn.

Cô lẳng lặng ngẫm nghĩ, nói: "Bệnh của anh hay quá."

Ngôn Cách: “…”

"Không giống bệnh của em, không tốt chút nào cả." Chân Ý bất mãn

lẩm bẩm, "Đứa trẻ tăng động rất khó nuôi, hơn nữa nếu bị nhân cách…”

Cô không nói tiếp, trái tim như bị ai đó xé toạc, đau đến tê dại. Cô vẫn

cho rằng có bệnh cũng không sao cả, chỉ cần cố gắng kiềm chế là được. Cô
muốn ở bên Ngôn Cách, nhất định phải ở bên Ngôn Cách. Nhưng đứa trẻ...
Cô nhắm mắt lại, cố gắng dằn nỗi tuyệt vọng cuộn trào nơi đáy lòng, tỏ vẻ
thoải mái nói: "Nếu anh lấy em, sẽ phải đẩy đứa con của mình vào nguy
hiểm đấy."

Anh ôm chặt cô theo bản năng, chỉ nói: "Là con của chúng ta."

Tim Chân Ý thắt lại, cõi lòng dạt dào hơi ấm. Cô cúi đầu, giọng cũng hạ

xuống: "Vậy cũng không nên."

"Nếu em lo lắng và thấy áp lực tâm lý, chúng ta có thể không cần có em

bé." Ngôn Cách nghiêng đầu, môi chạm vào tai cô, nói bình thản như
chuyện tầm thường, "Anh cảm thấy chỉ có hai người chúng ta cũng rất tốt."

Cô sửng sốt, vùi đầu vào lòng anh, nước mắt rơi trên ngực anh như vỡ

đê: "Ngôn Cách, em không bao giờ muốn rời khỏi anh, tuyệt đối không
muốn."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.