FREUD THÂN YÊU - Trang 1126

“Sao thế?” Anh mở mắt giữa cơn mộng mị.

Cô mỉm cười song không nói gì, cũng không nhớ định nói gì nữa.

Nhưng hình như cô vẫn nhớ Ngôn Cách.

(2)

Lúc Ngôn Cách ngồi trên chiếc giường thiếu nữ màu hồng phấn, cúi

người thắt dây giày, anh không kìm được mà nhớ tới chuyện tối hôm qua.
Tivi chiếu video ca nhạc chúc mừng năm mới của các doanh nhân trẻ tài
năng, trong đó có một đoạn xuất hiện Thích Miễn. Thấy vậy, Chân Ý
nhướng mày hỏi: "Woa, cậu chủ này thật trẻ trung tuấn tú."

Khi đó, Ngôn Cách không trả lời.

Cô xem tivi một hồi, lại ngờ vực nói: "Ông cụ nhà này cứ mãi nhìn em

cười ngây ngô, anh nói xem người ta có bị Alzheimer không?"

Khi đó, Ngôn Cách cũng vẫn im lặng.

Anh biết mình không còn nhiều thời gian nữa. Chân Ý ở ngoài phòng

khách ngâm nga bài hát: "... Mưa rơi suốt đêm, tình yêu của em dâng trào
ào ạt tựa cơn mưa..."

Là bài Hương bảy dặm của Châu Kiệt Luân mà hồi cấp ba cô rất thích,

đến nỗi ngày nào cũng để nó vang trên bờ môi. Lần cuối nghe cô hát bài
này là mười năm trước. Anh kìm nén trái tim dần dần chùng xuống, đứng
dậy gấp chăn. Chiếc chăn đơn họa tiết hoạt hình được trải rộng ra, mang
mùi hương kiều diễm của một đêm triền miên. Đêm qua mưa suốt, tầng áp
mái tòa dân cư nơi nhà xưởng hoang phế chìm trong tiếng sấm sét vang dội
như chiếc thuyền cô độc trên mặt biển mênh mang. Nhưng cô lại rất hưng
phấn, cọ tới cọ lui trong ngực anh, cười khanh khách không ngừng, nói sấm
chớp đùng đoàng rất buồn cười.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.