FREUD THÂN YÊU - Trang 1165

quẳng thức ăn trong miệng, bỏ lại món đồ chơi trong tay rồi giậm bước nhỏ
chạy ra từ bất cứ góc nào trong nhà, hân hoan lao ra cửa. Ngôn Cách và
Chân Ý từ xa đã có thể nghe thấy tiếng bước chân và tiếng gọi trong sáng
vui vẻ: "Bố... mẹ..."

Một giây sau, bé cưng lăn tới như quả bowling, ôm chặt chân bố không

buông, ngẩng đầu nhảy cẫng: "Bố... Um um (ôm ôm)... Um um..."

Ngôn Cách cúi xuống, vừa mới nâng mông cô bé, bé cưng đã ôm chầm

lấy bố, thân hình bé nhỏ ngồi trong lòng bố, hạnh phúc phun bong bóng.

Nhóc Anh Ninh rất được chiều, nhưng đúng như Ngôn Cách nói, cô bạn

nhỏ này xứng được chiều chuộng.

Cô bé luôn rất ngoan, không khóc lóc vô lý, cũng không nổi giận với

người giúp việc, càng không ầm ĩ để được cưng chiều, lại còn biết tự ăn
cơm mặc quần áo. Hơn nữa, lúc ăn cơm, bé cưng không cần bố dỗ dành hay
mẹ bón đút mà ngoan ngoãn ngồi trên ghế trẻ em, bàn tay nhỏ cầm thìa xức
cơm ăn mà không hề kén chọn. Ăn xong, cái miệng và khuôn mặt nhỏ dính
đầy cơm. Chân Ý vuốt mặt nó để lấy cơm xuống, bé cưng sững sờ liếc nhìn,
"a ô" ăn hết cơm trên tay mẹ như gà mổ thóc. Ngẫm nghĩ một hồi, bàn tay
nhỏ quơ quào trên mặt, phát hiện mặt mình đâu có mọc ra cơm, liền bối rối
nhíu mày. Ô, tại sao mẹ có thể có được cơm từ trên mặt mình thế?

"Mẹ... Chơi..." Bé cưng nũng nịu.

"Được, mai mẹ đưa con đến khu vui chơi thiếu nhi, có chịu không nào?"

"Vân...”

Cô nhóc ăn uống thỏa thuê, cúi đầu nhìn cái bụng hở ra, giơ móng vuốt

nhỏ dùng sức kéo áo xuống che kín cái bụng tròn vo. Chân Ý ôm bé cưng
khỏi ghế trẻ em, đặt lên chân mình rồi xoa cái bụng tròn cho cô bé.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.