Tống Y bước ra khỏi ánh mặt trời, khuôn mặt xinh đẹp trở về với bóng
râm, bỗng chốc trở nên hung dữ, nhanh chóng tóm lấy cô đẩy ra ngoài:
"Cút!"
Chân Ý bị cô ta đẩy ra cửa, Tống Y ngăn tại khe cửa, nhìn cô chằm
chằm, nỗi khổ sở, sự thất vọng thoáng qua rồi biến mất, cuối cùng về lại với
sự vắng lặng: "Chân Ý, cô bảo tôi tuyệt đối thành thật với cô, tôi đã làm
được. Nhưng cô có tin không? Hà, cô biến tôi thành trò cười rồi."
Chân Ý còn chưa kịp lên tiếng, cánh cửa đã đóng sầm lại. Cô đứng trước
cửa, tâm trạng ngột ngạt như chìm xuống đáy biển sâu.