FREUD THÂN YÊU - Trang 207

Chân Ý chưa bao giờ tức giận với lời như vậy.

"Thế chào nhé!" Cô nở nụ cười tươi rói, vẫy tay với anh, chạy vụt vào

hành lang không thấy bóng dáng nữa.

Cô vọt lên tầng năm một mạch như chạy nước rút trăm mét, không buồn

quan tâm đến bộ quần áo mướt mổ hôi dính trên người. Cô lao vào phòng,
chưa cởi cặp sách đã chạy tới cửa sổ nhìn ra ngoài. Nếu có thể thấy bóng
lưng rắn rỏi tĩnh lặng của Ngôn Cách chậm rãi rời đi trên con đường rợp
bóng cây dưới ánh tà dương còn sót lại, cô sẽ vui như được ăn kem.

Nhưng khoảng sân trống rỗng, ánh sáng lay động, song không có bóng

dáng của anh. Sao lại thế? Cô lo lắng. Năm tầng lầu mà cô chỉ mất chưa đến
mười lăm giây, chạy nhanh đến mức sắp suy tim. Cô không cam lòng, lao ra
cửa như thần kinh. Bác và chị họ ngờ vực nhìn cô đến đi như cơn gió.

Trong cầu thang kiểu cũ, tay vịn loang lổ vết gỉ sét, bậc thang đầy rác.

Cửa sổ rất nhỏ, mặt trời còn chưa lặn cầu thang đã bắt đầu tối mờ. Nhìn
xuống dưới tầng, chỉ thấy từng hàng tay vịn đen sì, tầng nào đó có một
bóng dáng trăng trắng. Chân Ý sửng sốt, rón ra rón rén đi xuống. Từng chút
từng chút, cô vòng qua cầu thang liền nhìn thấy Ngôn Cách giẫm lên chồng
than của hộ gia đình nào đó, ngẩng đầu vươn tay thay bóng đèn.

Dáng anh cao gầy, vươn lên tựa một mũi tên, lưng chiếc áo sơ mi trắng

dính chút mồ hôi. Hành lang tối đen, tường bám đầy bụi, toàn bộ đều là vết
khói dầu và tranh phun sơn, chỉ có ánh sáng mỏng manh từ ô cửa sổ chiếu
xuyên qua mái tóc ngắn lơ thơ của anh. Anh ngẩng đầu, hai tay xoáy bóng
đèn, trần nhà rất bẩn, bụi ồ ạt rơi xuống. Bỗng nhiên anh vội cúi đầu, có hạt
bụi rơi vào mắt anh. Anh định dụi mắt theo phản xạ, nhưng chỉ đặt mu bàn
tay lên sống mũi. Ngón tay anh dính bẩn rồi. Anh nhắm mắt lại, yên lặng
một giây, lắc đầu thật mạnh rồi giữ nguyên như thế.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.