FREUD THÂN YÊU - Trang 227

Sau khi Ngôn Cách đồng ý làm bạn trai cô, ngày nào cũng ăn trưa cùng

cô. Đến trưa luôn có người đưa cơm cho anh. Hộp cơm hình chữ nhật, từ
trên xuống dưới có bày tám ngăn. Món khai vị, salad, canh, thịt thà rau quả,
cộng thêm món tráng miệng. Anh ăn từng món theo thứ tự nghiêm ngặt,
tuyệt đối không kén chọn, Chua ngọt đắng cay mặn, anh lẳng lặng ăn hết
cả, không ghét cũng không thích thú, không bài xích cũng không tận hưởng.

Chân Ý thì khác hẳn, đôi đũa và dao dĩa chọc lung tung khắp nơi trong

hộp cơm của anh, trái một nhát phải một nhát, không hề tuần tự, không hề
yên tĩnh: "Wow, ngon quá, người nấu cơm cho anh là đầu bếp đẳng cấp thế
giới à?"

"Củ cải lại có thế nấu được mùi vị này, lần đầu tiên em tình nguyện ăn

củ cải đấy."

"Ôi, mướp đắng đắng quá đi mất. Ngôn Cách, vậy mà anh lại ăn mướp

đắng!"

Vô số bữa trưa ăn cùng nhau, tuy anh không đáp lại những phản ứng

khoa trương của cô, nhưng chưa từng nói mấy lời cảnh cáo như: "Em nói
lắm quá", "Ăn cơm đừng nói chuyện", "Còn nói nữa thì anh không cho em
ăn đâu"... Dù anh ăn cơm theo thứ tự nghiêm ngặt, nhưng chưa từng yêu
cầu cô: "Em không nên như vậy", "Em nên ăn cái này trước rồi mới ăn cái
kia"...

Anh nói anh ăn không hết, đổ đi cũng phí nên mới cho phép cô ăn ké.

Bây giờ nghĩ lại, anh chưa bao giờ là người lãng phí thức ăn, sớm chuẩn bị
suất ăn hai người vì cô rồi. Cũng có lúc hiểu lầm: Cô chán ăn, hoặc sợ anh
ăn không đủ no, bèn ăn rất ít; phần còn thừa đương nhiên anh phải ăn hết,
ăn quá no khiến dạ dày khó chịu nhiều lần.

Phòng tiệc nhỏ bỗng im bặt, Chân Ý thôi không suy nghĩ nữa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.