FREUD THÂN YÊU - Trang 262

"Con có thể về nhà ạ?" Tề Diệu vui mừng, có thể thấy hước kia cô con

gái riêng này không được phép trở về nhà họ Thích ở quận Nam Thành.

Thôi Phỉ mỉm cười không đáp, hỏi vấn đề chị ta quan tâm nhất: "Con...

vẫn ở đây suốt à?"

"Vâng. Bữa tối uống nhiều quá, tan tiệc con tới đây, ngủ đến tận bây giờ

mới dậy." Tề Diệu nói.

Xem ra, hình như vụ thảm sát ở tầng hai không đánh thức cô ta.

Thích Miễn cau mày, nhìn Thích Hành Viễn: "Bố, rạng sáng bố chạy tới

đây làm gì?"

Nghe vậy, ánh mắt Tề Diệu cũng từ từ dừng bên chân của Thôi Phỉ và

Thích Hành Viễn, trở nên tò mò: "Bố mẹ cầm vali làm gì thế? Hơn nữa bố
ăn mặc lạ quá, hình như không phải mốt."

Đầu óc Thôi Phỉ xoay chuyển cực nhanh: "Mẹ với bố con cãi nhau, mẹ

đoán ông ấy sẽ ngủ ở chỗ này nên chờ ở đây, muốn xin lỗi."

Xem chừng Tề Diệu không nghi ngờ, sắc mặt Thích Hành Viễn rất khó

coi, quả là giống dáng vẻ vừa cãi vã xong. Thích Miễn liếc mắt nhìn Chân
Ý với vẻ sâu xa, cứ như cô là kẻ đầu sỏ khiến hai vợ chổng cãi nhau vậy.
Anh ta không lấy lòng Thôi Phi như Tề Diệu, quái gở nói câu: "Đừng tranh
cãi đến ly hôn đấy." Sau đó không hề hứng thú đi lên tầng.

Tề Diệu thấy áp suất không khí ở đại sảnh xuống thấp, bèn nói ngủ ngon

rồi đi lên.

Trán Thôi Phỉ túa mồ hôi, Thích Hành Viễn lập tức chạy tới phòng giúp

việc thay đồ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.