FREUD THÂN YÊU - Trang 270

Anh cởi áo khoác bọc lấy cô, ôm cô nằm ngửa trên thảm cỏ. Liệu phản

thôi miên đến chậm có tác dụng không?

Lần đầu tiên tâm tư anh rối như tơ vò, cụp mắt nhìn cô, trông thấy

gương mặt say ngủ ây, cảm xúc bỗng bình yên trở lại. Thật ra, ký ức về
khuôn mặt này vẫn rất rõ ràng, thậm chí anh nhớ từng vẻ mặt của cô. Thật
ra, với trí nhớ siêu phàm, thậm chí anh còn nhớ rõ cảm giác chạm vào môi
cô.

Ngôn Cách cúi đầu day day chân mày. Vẫn luôn lạnh nhạt không sợ hãi,

nhưng vào giây phút gặp lại cô sau tám năm, mạch suy nghĩ của anh lại trở
nên rối loạn, tất cả ký ức có liên quan đến cô đều trở nên sống động như
thật. Vậy mà anh lại lắt léo đủ đường tiếp cận giáo sư Chân, nhưng mấy
tháng ấy cô quá bận, anh ghé thăm căn nhà nhỏ lần thứ mười một mới gặp
được cô.

Lúc gọi điện tới, chỉ một tiêng "A lô" anh đã nhận ra giọng cô, mà cô,

hình như đã quên anh mất rồi. Ba mươi phút sau khi cúp máy, suy nghĩ của
anh biến chuyển giữa hoang mang và rối loạn, không thể nào dừng lại được.
Cuối cùng, anh đã tới căn nhà nhỏ kia. Ngồi trong phòng sách, nhìn cô quần
áo xộc xệch nhảy xuống, lóng nga lóng ngóng cầm áo khoác của anh thấm
nước. Giọng nói lúc an ủi ông nội khẽ khàng như chuông gió, anh nhẹ
nhàng đóng cửa lại.

Sau đó cô ôm áo khoác đuổi theo anh. Tám năm chia xa, nay gần trong

gang tấc, thế nhưng thậm chí anh còn không có dũng khí quay đầu nhìn cô.

Giờ phút này, cô nằm bên cạnh anh, vẫn xinh đẹp, yêu kiều như cô bé

nằm giữa đường ngắm sao năm ấy. Ngôn Cách cúi đầu, dần dần kề sát môi
cô, đến khi còn cách lmm, hơi thở giao hòa, nhưng cuối cùng anh lại không
tiếp tục, chỉ khẽ nói: "Chân Ý, ngủ ngoan nhé. Anh sẽ cố hết sức."

Anh cũng nằm xuống, nhìn trời sao mờ ảo và cây Tương Tư tươi tốt.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.