Cô không nhớ ra rất nhiều chuyện đã xảy ra ở nhà chị họ, cần sự hỗ trợ
của bác sĩ tâm lý, nhưng cô lại không thể tin những bác sĩ tâm lý khác. Cô
nói với mình, cô tin cậy anh như vậy, chỉ là tin cậy khả năng chuyên môn và
giữ bí mật của vị bác sĩ này thôi.
Cơn gió luồn qua khe cửa, lòng cô thoáng lạnh. Tự giác đi đến bên ghế,
nằm xuống. Bỗng nhiên, thân thể và tâm hồn cô đều quá mệt mỏi. Cô đôi
lần đưa mắt nhìn trần nhà màu lam trong vô thức, lẩm bẩm: "Tối qua em
gặp một cơn ác mộng."
Anh nhẹ nhàng kéo ghế ngồi xuống: "Mơ thấy gì vậy?"
"Em..." Cô áp chế nỗi đau khổ trong lòng, cau chặt mày. "Có một cô bé
đứng trong rừng, đầu... đầu vỡ nát. Cô bé ấỵ nhìn em, hốc mắt đen kịt,
không ngừng hỏi..." Cô hít thật sâu, nước mắt mông lung. "Hỏi: "Tại sao cô
lại ném cháu lên núi? Có con chuột cắn cháu, đau lắm, cô nhìn tay cháu
này"..." Cô nức nở, bi thảm và đáng thương. "Đứa bé giơ tay lên, tay nó bị
chuột và chó hoang gặm chỉ còn xương trắng."
"Giấc mơ ấy kéo dài bao lâu rồi?"
"Chỉ tối qua thôi."
"Tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì? Tại sao cô bé trong mơ lại chất vấn
em chuyện ném cô bé lên núi?"
"Bởi vì..." Chân Ý đưa mu bàn tay che mắt, đôi môi tái nhợt, run rẩy
kịch liệt. Vừa mới mở miệng, nước mắt đã rơi xuống. "Bởi vì có lẽ em thật
sự làm như vậy."
Nước mắt lặng lẽ tuôn rơi, như con sông chảy mãi. Cô che mắt không
dám nhìn anh, cô độc ác nhường ấy, xấu xí nhường ấy, không biết anh sẽ
nhìn cô bằng ánh mắt gì. Cô không dám nghĩ, nội tâm xấu hổ, hèn mọn như
vậy, chính cô cũng ghét bỏ mình.