FREUD THÂN YÊU - Trang 319

đây."

"Anh thấy rồi. Rất ấn tượng." Nụ cười của Doãn Đạc sâu thêm, để lộ

lúm đồng tiền. "Nhưng có nhiều người tìm anh quá, nếu trả lời từng người
một thì anh bận chết mất." Vẻ tự tin và kiêu ngạo của phái nam biểu hiện rõ
rệt, song giọng điệu của anh thay đổi bất ngờ. "Tuy nhiên trên đường về
chúng ta có thể thảo luận xem thế nào. Lên xe đi."

Cơ hội thế này đương nhiên Chân Ý phải nắm bắt, cô hớn hở chạy tới

ghế lái phụ, lúc mở cửa xe mới nhớ tới gì đó, quay đầu lại nhìn, cửa sổ xe
Ngôn Cách đã được nâng lên, chiếc xe đã nổ máy, dần dần chạy xa.

Chân Ý ngồi lên xe, nhớ ra gì đó bất chợt cảm thấy khó xử: "Ui, ngại

quá, thật ra em có xe."

"Em không có." Doãn Đạc nói.

"Dạ? Xe của em đỗ ở cổng bệnh viện."

"Không có."

"Hả?"

"Xe của em dừng trên lối thoát hiểm, đã bị kéo đi rồi."

"Chỗ đó có đánh dấu thoát hiểm ạ?"

"Có, nhưng bị bông cây che mất." Anh rất chắc chắn.

"..." Chân Ý á khẩu, liếc nhìn đồng hổ đeo tay. "Quá nửa đêm rồi ai lại

có ý thức công cộng báo cảnh sát cho người kéo xe em đi thế?"

"Anh." Nụ cười của anh tươi hơn. "Cảm ơn đã khen ngợi."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.