tâm trạng em không tốt ư? Anh xem thường em quá đấy." Cô quay ngoắt đi.
"Bởi vì lời của anh bây giờ tâm trạng của em không tốt rồi."
Ngôn Cách đút tay vào túi quần, hất cằm chỉ phòng khách: "Đây không
giống trạng thái sinh hoạt của người có tâm trạng tốt." Tiếp đó ánh mắt
dừng tại khuôn mặt tái nhợt đến độ hơi tiều tụy của cô: "Trông em cũng
không giống người có tâm trạng tốt.
"Đó là bởi vì..." Chân Ý bất đắc dĩ nhắm mắt lại. "Em bị tiêu chảy."
"..."Ngôn Cách liếc mắt, chậm rãi lặp lại: "Tiêu chảy?"
"Ăn gì ra đấy, tinh thần của em có thể tốt sao?" Chân Ý uể ỏai nói: "Bây
giờ ngay cả nước em cũng không dám uống."
"..." Có thể nhìn ra được, môi cô khô nứt cả rồi.
"Tại sao không tới bệnh viện?"
"Không muốn!" Cô ôm bụng, khó chịu lầm bầm: "Chịu đựng một chút
là được, trước kia em cũng thế. Em chỉ cần tới bệnh viện tiêm hoặc uống
thuốc sẽ chuyển thành táo bón. Tiêu chảy là giải độc, em thích."
"..."Ngôn Cách không hiểu nổi trong đầu phụ nữ chứa gì. Vì cái gọi là
đẹp mà có thể chịu đựng vất vả như vậy. "Mấy ngày rồi?"
"Mới một ngày."
"Mới." Ánh mắt anh nghiền ngẫm.
"Nhìn gì? Em không muốn táo bón, đây là tự do của em!"
"Chân Ý." Anh kiên nhẫn giải thích: "Như vậy sẽ khiến cơ thể mất nước,
rối loạn điện giải..."