FREUD THÂN YÊU - Trang 409

ghế bập bênh đung đưa, cô tưởng đó là ảo giác, nhưng ngay sau đó cái ghế
dao động trên phạm vi lớn. Ngôn Cách ngả người cạnh cô, cùng cô chen
chúc nằm ngủ.

Không gian trên ghế tựa hơi nhỏ, thân thể hai người gối lên nhau, thậm

chí cô có thể cảm nhận được lồng ngực anh phập phồng theo quy luật. Cô
tựa bên anh, được thân thể cao lớn của anh bao phủ toàn bộ, trái tim hoàn
toàn loạn nhịp. Thân mật quá đi mất! Anh chưa bao giờ như vậy.

Cô thấp thỏm ngẩng đầu lên nhìn anh, hé môi nhưng nói không nên lời.

"Thế này có được xem là ngủ cùng em không? Em có vui không?"

Giọng anh bình lặng. Dứt lời, anh uể oải khép mi, hình như thật sự chuẩn bị
chìm vào giấc ngủ. Khuôn mặt lúc ngủ của anh trầm lắng, khiến cô không
thể rời mắt.

Hình như anh cảm thấy gì đó, mở mắt ra nhìn cô, bỗng dưng, anh hơi

sửng sốt.

Anh chưa bao giờ thấy cô có vẻ mặt như vậy, không chớp mắt, ngỡ

ngàng, thậm chí dại khờ, mặt đỏ bừng, thế mà cô lại xấu hổ. Thật ra cô từng
có cử chỉ thân mật hơn với anh, nhưng lần nào cũng do cô chủ động, vì thế
cô không thể xấu hổ luống cuống. Còn lần này, bởi vì anh chủ động nên cô
trở về là cô gái bình thường. Anh chợt thấy hơi áy náy, áy náy vì anh luôn
quên thật ra cô là con gái.

Cuối cùng cô cũng phản ứng lại, cụp mắt, kiêu căng dẩu môi: "Không

vui, đồ chỉ biết chơi chữ. Hừ, em muốn phúc lợi trọn gói cơ." Cô trở mình,
ôm lấy người anh, đầu ngả vào vai anh, tìm vị trí thoải mái gối lên. "Không
được phép đẩy em ra, nếu không em sẽ trèo lên người anh, anh không
quăng nổi đâu." Nói cứ như cô chưa từng bám dính lấy anh, còn anh chưa
từng được trải nghiệm vậy... Thật ra anh không hề đẩy cô.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.