FREUD THÂN YÊU - Trang 434

nhiều thứ khác nữa... Vì vậy, lúc gặp người thật sự xuất sắc chỉ có thể hối
hận, thật ra bản thân không xứng.

"Cảm ơn, tôi nhớ rồi." Anh ta nhìn cô sâu sắc mà cảm động, xoay người

rời đi.

Doãn Đạc đi tới: "Chân Ý, coi như anh bị em đánh bại rồi."

Anh vỗ đầu cô như bậc đàn anh khích lệ. Giang Giang lùi lại một bước

làm nền, đây không phải đào hoa thì là gì?

Chân Ý vuốt tóc: "Công tố viên Doãn đúng là không nể nang gì cả."

"Không gọi anh là anh Doãn nữa à?" Anh cười.

"Đang ở trên tòa mà." Chân Ý khịt mũi tỏ vẻ bất mãn: "Người ủy thác

của em vô tội, anh lại muốn anh ta chịu phạt."

"Xử phạt thích hợp là cần thiết mà, có ai lại đổ sơn lên người bị kẹt

trong thang máy?" Doãn Đạc nói: "Không thể thả nhầm một phần tử nguy
hiểm được."

Anh hơi nghiêng người, nhích tới gần cô: "Vả lại em đã thắng anh rồi,

còn muốn trách anh? Anh đáng thương quá đi mất." Giọng nói thoáng vẻ
dung túng.

Giang Giang chọc vào lưng Chân Ý, nhắc nhở cô hoa đào tới rồi. Chân

Ý gạt tay cô ấy ra, với tư duy của cô sao có thể không biết chứ? Cô mới là
chuyên gia tán tỉnh. Nhưng đây không phải là hoa đào cô muốn.

Vừa định lên tiếng thì một tiếng "Chân Ý" khẽ khàng cất lên.

Giang Giang ngửa mặt lên trời: Người sau còn đẹp hơn người trước...

Chân Ý hốt hoảng, lập tức rời mắt: "Sao anh lại tới đây?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.