FREUD THÂN YÊU - Trang 435

Lúc chiếc xe tải đâm tới, vì cứu cô nên anh bị thương. Cô rảo bước tới

bên Ngôn Cách, nhìn tới nhìn lui, lại vô thức đi một vòng quanh anh hệt
như con cún. "Sao anh lại tới đây, sao không nghỉ ngơi thêm?"

Cô không ý thức được mình đã lặp câu. Ngay lập tức, tâm trạng Ngôn

Cách bình ổn trở lại. "Không phải em nói không muốn anh bỏ qua màn bào
chữa của em sao?" Giọng nói nhẹ tênh. Nếu là bình thường, anh chỉ nói hai
chữ "không sao", không biết vì sao giờ phút này lại nói vậy, như đang thanh
minh gì đó.

Sao Doãn Đạc không hiểu chứ, anh nhìn sang, giao mắt với Ngôn Cách.

Đó là đôi mắt cực kỳ tĩnh lặng mà trong suốt, không một gợn sóng. Nửa
giây sau, Ngôn Cách khẽ gật đầu coi như chào hỏi, cực nhẹ, khó gần,
thoáng lộ ra áp lực từ trên cao ập xuống. Doãn Đạc hiểu rõ, đó là sự kiêu
ngạo và lời tuyên cáo của phái nam. Ồ, có thử thách, hay lắm. Anh cũng gật
đầu đáp lễ, rồi nhìn Chân Ý, mỉm cười dịu dàng: "Tạm biệt tiểu sư muội
nhé."

Câu "tiểu sư muội" kia bao hàm tình cảm rõ mồn một.

Một dòng điện chạy lên theo sống lưng Chân Ý. Giang Giang nổi da gà,

tiết mục hai người đàn ông tranh giành một người phụ nữ mà âm thầm phân
cao thấp khiến người ta sôi máu. Dương Tư không kích động mấy, nhớ lại
những ngày cùng Chân Ý hâm mộ Doãn Đạc. Hiện giờ cô ấy đã có Ngôn
Cách, thậm chí không thèm để mắt tới công tố viên, mà công tố viên lại nhớ
Chân Ý nhỏ hơn anh bốn lớp. Vẫn như thế, dù cô và Chân Ý đi tới đâu, bạn
học đều không nhớ được người xinh đẹp như cô, mà sẽ nhận ra "kẻ điên"
Chân Ý.

Doãn Đạc đi rồi, Ngôn Cách hỏi Chân Ý: "Sao anh ta lại gọi em là tiểu

sư muội?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.