FREUD THÂN YÊU - Trang 444

Viễn bằng mặt không bằng lòng, tôi có tình nhân của tôi, ông ta có thú vui
của riêng mình. Nhưng nếu tôi nắm được bí mật của ông ta, sẽ có thêm vốn
liếng đàm phán."

"Thích Hành Viễn ra tay nặng với Ngải Tiểu Anh đến vậy sao?"

"Không phải đã nói với cô ông ta có thú vui của riêng mình ư?" Thôi Phỉ

cười quái gở.

Một người đàn ông ngoài năm mươi tuổi làm vậy với một cô bé sáu

tuổi... Buồn nôn quá. Sắc mặt Chân Ý khó coi, không còn gì để nói. Thôi
Phỉ vào phòng vệ sinh chuẩn bị, Chân Ý ngồi trên ghế sofa, phòng khách
vắng lặng, hình như trong đầu cô lóe lên gì đó...

Cô ôm trán, cố gắng nhớ lại chuyện xảy ra đêm hôm ấy. Loáng thoáng

cảm thấy ký ức có thứ gì đó, hình như không đúng lắm thì phải. Nhưng sao
nghĩ mãi không ra?

Chân Ý và Thôi Phỉ rời khỏi khu nghỉ dưõng, bất ngờ phát hiện xe Ngôn

Cách đỗ bên đường. Anh đứng bên xe chờ đợi vói vẻ trầm ngâm. Thôi Phỉ
chợt nhớ tới lời cảnh cáo trên tòa của anh, bất giác có chút lo sợ, ngoảnh
đầu đi chỗ khác.

“Sao anh lại tới đây?"

"Dẫn em đến một nơi."

Anh cúi đầu nhìn cô, tia nắng như đang nhảy nhót trên mái tóc.

"Bây giờ ư?" Chân Ý hơi bất ngờ: "Em phải đến Cục Cảnh sát."

"Không làm lỡ bao nhiêu thời gian của em đâu." Anh kiên trì nói.

"Nhưng..." Cô thoáng do dự nhìn Thôi Phỉ. Cô không tin Thôi Phỉ, mất

bao công sức mới thuyết phục được chị ta đi tự thú, ngộ nhỡ chị ta...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.