FREUD THÂN YÊU - Trang 450

Tại cửa Cục Cảnh sát quận Thanh Giang, chiếc xe hơi màu trắng dừng

ven đường.

"Quyết định xong chưa?" Ngôn Cách quay sang, nhìn Chân Ý ngồi trên

ghế lái phụ.

"Ừ." Đến khoảnh khắc cuối cùng, cô hơi thấp thỏm, buồn bã, ngón tay

không ngừng vuốt ve tờ giấy phép. "Sớm biết ngày mất đi sẽ luyến tiếc như
vậy thì từ đầu không nên phạm sai lầm. Thật là... không đành lòng." Cô
nghiêng đầu, áp má lên và khẽ cọ, hệt như đứa trẻ không chịu buông bỏ
món đồ chơi của mình, nói một hồi nước măt lại rưng rưng. "Sau khi thôi
làm cảnh sát em học luật giữa chừng, hai mươi tư tiếng được dùng như bốn
mươi tám tiếng, học thuộc từng quyển sách, xem từng phiên tòa. Lúc tiếp
nhận vụ án đầu tiên, em ghi hết một quyển sổ tay, mỗi ngày chỉ ngủ có ba
tiếng..." Cô nghẹn ngào, không nói được nữa. "Hết rồi, hết thật rồi."

“Bây giờ em đang nghĩ gì?"

"Rất mông lung, sợ hãi và do dự."

"Vì sao lại mông lung, sợ hãi và do dự?"

Cô cụp mắt, tùng giọt lệ rơi lã chã: "Nếu không thể làm luật sư được

nữa, không biết sau này nên làm gì đây."

Anh quay đầu lại: "Nếu là Chân Ý thì việc này có gì phải khóc chứ?"

Cô thảng thốt ngẩng đầu lên: "Gì cơ?"

"Anh luôn cảm thấy, một cô gái nhiệt tình, chuyên tâm và tràn đầy sức

sống như Chân Ý, dù làm gì cũng xuất sắc hơn người khác." Giọng nói trầm
tĩnh mang sự khẳng định không thể bỏ qua. "Vì vậy, nếu là Chân Ý thì có gì
phải mông lung, sợ hãi và do dự kia chứ?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.