FREUD THÂN YÊU - Trang 78

thế giới ngoài kia, dường như những con người bên ngoài đều đeo mặt nạ
dơ bẩn, nhưng họ thì không. Bởi vì chân thật nên rất sạch sẽ.

Chân Ý lên tầng cùng Ngôn Cách, tới một đại sảnh đặt bàn ghế màu

trắng, là nơi bệnh nhân đọc sách, đánh cờ, vẽ tranh. Mọi người đã ra ngoài
sân, chỉ có một mình Ngô Triết ngồi trước giá vẽ. Chân Ý khẽ hỏi: “Anh ta
bị bệnh gì thế?”

“Vẫn chưa giám định.”

“Tại sao?”

“Tình trạng rất kém, không thể giám định. Nhưng xét trên tình hình hiện

tại, anh ta đã mất trí nhớ về con người, trí nhớ về sự vật dựa trên cảm giác.”

“Nói như vậy, chỉ có đau khổ và sợ hãi thôi ư?” Chân Ý hơi buồn.

“Cảnh sát đã tới rất nhiều lần phải không?”

“Ừ. Anh ta cứ lẩm bẩm suốt, không thể thẩm vấn, nhưng họ vẫn ghi lại

lời khai của anh ta.” Ngôn Cách nói với giọng không hề tán thành.

Chân Ý đi tới, bản vẽ của Ngô Triết trống trơn, trái lại dưới đất trải một

đống bản thảo đã vẽ xong, màu trắng đen, đều là cảnh tượng kỳ dị và đáng
sợ, người trong tranh có động tác vặn vẹo, vẻ mặt kinh khủng và ma quái.

Nửa tháng không gặp, Ngôn Triết không còn là chàng trai khôi ngô,

cũng không phải là con người vốn dĩ trước kia nữa. Sau chuyện thảm khốc,
anh ta đã từng khích lệ, cùng Đường Thường bôn ba khắp chốn tìm kiếm
luật sư. Về sau, bằng sự nhẫn nại và bao dung đáng kinh ngạc, anh ta chống
đỡ sóng to gió lớn của thế giới bên ngoài, bảo vệ cô gái của mình.

Khi Đường Thường bị sự tàn nhẫn và đen tối của hiện thực hành hạ đến

mức mất hết hy vọng, cô ấy sẽ mất khống chế la hét chửi bới; khi Chân Ý
sắp không chống đỡ nổi nữa, cô cũng sẽ nổi giận. Chỉ có anh ta chôn vùi tất

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.