FREUD THÂN YÊU - Trang 83

Chân Ý không hỏi nhiều nữa. Bệnh nhân nhiều, y tá ít, có một người

biến mất, liệu y tá có chú ý không?

Cô vừa nghĩ vừa đi, lát sau phát hiện mình đã đi nhầm hướng, phía trước

là cửa kính sát đất đóng chặt. Vừa định trở về, cô lại nhìn thấy Ngôn Cách.
Bên kia cửa là một căn phòng, hơi nhỏ, không gian tinh tươm thanh đạm.

Ngôn Cách và người đàn ông nọ ngồi đối mặt, đều mặc đồ trắng. Có

điều một người mặc đồng phục bác sĩ, một người mặc quần áo bệnh nhân.

Cô chỉ nhìn thấy một nửa gương mặt người kia, đường nét góc cạnh,

chắc hẳn là mĩ nam.

Mê trai đẹp là cái cớ vô cùng cao cả. Chân Ý không thể di chuyển bước

chân nữa, tò mò ngóng nhìn.

Hình như hai người đang nói chuyện với nhau, Ngôn Cách hờ hững thờ

ơ, ung dung lạnh nhạt; người đàn ông kia khóe môi mang nét cười, trông
vui vẻ thoải mái.

Theo bản năng, Chân Ý đẩy nhẹ cánh cửa sát đất, bị khóa rồi.

Cô buồn bực, nói chuyện với bệnh nhân tâm thần có gì hay ho đâu, vậy

mà vẻ mặt Ngôn Cách còn nghiêm túc như thế. Ngẫm lại thái độ của anh
với cô từ trước tới nay, quả thực coi cô như một đám không khí biết nói
vậy.

Chân Ý bất mãn, bỗng nhiên lóe lên một ý tưởng. Anh hờ hững với cô

nhường ấy, chẳng lẽ... không phải là cô không tốt, mà do giới tính của anh
bất thường?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.