FREUD THÂN YÊU - Trang 991

Khuôn mặt thanh tú gầy gò, mím môi cười cực nhạt: "Chân Ý."

“Anh…” Chân Ý giật mình, hoàn toàn không ngờ tới, “Sao lại là anh?”

“Lạ lắm à?” Tay anh ta linh hoạt nghịch chiếc vòng màu bạc, “Nếu

không phải hôm cô thắng gấp khiến tôi phát hiện chiếc xe theo sau thì tôi đã
sớm đưa cô đi rồi. Tạm thời đến Cục Cảnh sát là để đánh lạc hướng người
bảo vệ cô. Nơi an toàn nhất cũng là nơi nguy hiểm nhất.”

“Hoài Sinh…” Chân Ý cứng ngắc ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm

khuôn mặt thanh tú mà bình lặng ấy, “Không thể nào. Anh… Sao anh có thể
để Hoài Như chết được?”

“Không chết thì phải thế nào đây?” Ánh mắt Hoài Sinh trống rỗng, “Vì

tôi, chị ấy đã hi sinh cả đời, đã sống điêu tàn đến mức đấy rồi, còn phải lo
lắng kiếm tiền cho tôi, đến việc mua thức ăn cho tôi cũng luôn ghi nhớ.
Người ngang ngược như chị ấy mà phải lên giường với kẻ khốn khiếp, bị
hưởng thụ xong rồi quỵt tiền, lại còn bị uy hiếp báo cảnh sát nên không
dám đòi tiền đành thu dọn đồ đạc chạy mất dạng.”

Ngón tay thon dài của anh ta bấu xuống đất đến trắng bệch, hốc mắt

thoáng chốc mờ phủ ánh nước. Anh ta kéo tay áo lên để lộ cả cánh tay đầy
vết bỏng, vết đánh đập và vết hằn dây. Chân Ý hãi hùng, từ khi Hoài Như
chạy trốn, Hoài Sinh vẫn luôn tự ngược đãi mình.

“Tôi cứ hay nghĩ đến việc chị gái sẽ phải chịu những nỗi đau khổ thế

nào, bị những người đàn ông kia làm tổn thương ra sao. Tôi muốn biết nỗi
đau của chị ấy, muốn cảm nhận chúng bằng cả tâm hồn lẫn xác thịt của
mình.” Anh ta ngẩng đầu lên, kéo tay áo xuống, “Phần đời còn lại chỉ là
cảnh nước sôi lửa bỏng ngày một thảm thương, tôi thà để chị ấy mất đi ý
thức, trở lại thời khắc vui vẻ nhất trong đời rồi lập tức chết đi.”

Chân Ý thừ người ra nghe, nước mắt giàn giụa. Phải chịu hành hạ ngược

đãi tàn bạo, thân thể cô suy sụp, sốt cao. Hơi thở nóng rực, cơn đau như núi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.