FREUD THÂN YÊU - Trang 994

“Cô là vật thí nghiệm vị vứt bỏ. Tại sao bố mẹ không quan tâm và yêu

thương cô? Là bởi vì cô không phải máu mủ của họ.”

Bỗng chốc, vẻ mặt Chân Ý như hóa thành tro bụi, đầu đau như có người

chọc dao vào khuấy động. Cô ra sức chống chọi, lắc đầu: “Anh đừng hòng
kích thích tôi bằng cách này.”

“Điều tôi nói là sự thật. Chân Ý, nghĩ lại hồi cô còn bé đi, có bố mẹ nào

lại quan tâm con của người khác mà bỏ mặc con mình chứ? Bởi vì cô là vật
thí nghiệm. Trong lòng cô sinh ra một cô bé mạnh mẽ làm bạn với chính
mình. Trận hỏa hoạn hồi bé khiến cô chìm vào nỗi tuyệt vọng chưa từng có,
lòng cô đã tự sát rồi phân liệt. Cô quá yếu đuối, chỉ là phế phẩm. Lúc mọi
người nhận thấy cô còn quá bé, cho rằng nhất định sẽ bị nhân cách mới nuốt
trọn thì không ngờ cô lại thức tỉnh, đoạt lại quyền chiếm hữu cơ thể. Chân
Tâm sinh ra để bảo vệ cô. Tương lai tươi sáng của cô được tạo dựng trên
nỗi khổ vĩnh viễn tối tăm của cô ấy. Cô rạng ngời bao nhiêu, cô ấy ảm đạm
bấy nhiêu.” Ngón tay Hoài Sinh vuốt đôi mắt đã trống rỗng của cô: “Tôi rất
thích cô, nhưng tôi hận kẻ làm phí hoài cuộc đời chị gái mình như tôi. Để
Chân Tâm ra đi.”

Anh ta kéo cô đến bờ tường trống cách đó mấy mét. Bên dưới là đường

xi măng. Ngoài kia là khu rừng rậm rạp, gió lạnh gào thét. Bầu trời u ám
như khuôn mặt khóc tang. Chân Ý đã yếu ớt đến độ không còn chút sức lực,
mặc cho Hoài Sinh kéo đến ban công, “Chân Ý, cô nhảy xuống đi. Cô vốn
đáng chết, Chân Tâm mới là chủ nhân thật sự của cơ thể này.”

Chân Ý biết nếu nhảy xuống thì trái tim cô sẽ chết. Hoài Sinh kéo giữ

thân xác này thì người tỉnh lại sẽ là Chân Tâm. Cô nhắm mắt rơi lệ, lắc đầu.

“Chân Ý, mệt lắm phải không?" Hoài Sinh ghé vào tai cô khẽ thở dài,

"Bố mẹ, bác gái, ông nội đều là giả. Nhảy xuống đi, mấy ngày qua thật đau
đớn, nhảy xuống là được giải thoát rồi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.