FREUD THÂN YÊU - Trang 997

Cô cắn khóe môi rướm máu, như thể thiện ác đang phân tranh trong nội

tâm và cô đang gắng hết sức ngăn cản một thứ vô hình nào đó. Thế nhưng,
Chân Tâm nhanh chóng chiếm lĩnh: “Đồ vô dụng, giết cô ta từ trước thì Tư
Côi đã không sao rồi.”

Dương Tư òa khóc: “Tôi sai rồi, đừng giết tôi, đừng giết tôi!”

Đặt điện thoại xuống, sếp Trần ra lệnh xuất phát. Cảnh sát rầm rập cất

bước, ra ngoài lên xe. Đội đặc nhiệm vũ trang đầy đủ lên xe nhanh như
chớp, chuẩn bị đợi lệnh. Ngôn Cách ngồi một mình ở hàng sau, nhìn ra
ngoài cửa sổ, gương mặt lạnh lùng, An Dao đứng ngoài xe, nhiều lần muốn
nói gì đó nhưng lại thôi, cuối cùng tiến lên một bước định mở lời thì cảnh
sát đã đóng cửa xe. Cô nhìn chiếc xe đi xa, trái tim thắt lại. Dòng xe chạy
băng băng tới địa điểm trong điện thoại, Quý Dương suy xét địa chỉ vừa
nhận được, nói với sếp Trần: “Người gọi điện là Dương Tư à? Nghe giọng
không giống lắm.”

Sếp Trần nói: “Có lẽ Dương Tư uy hiếp con tin gọi điện.”

Ngôn Cách lặng thinh. Từ lúc nghe tin Ngôn Hủ bị bắt cóc, anh vẫn

không nói một lời, như thể tâm tư luôn nặng trĩu.

Điện thoại Quý Dương đổ chuông, anh ta nghe máy xong thì nói:

“Không thể nào.” rồi cúp điện thoại. Thế nhưng sau khi ngắt máy, anh ta
vẫn quay lại hỏi Ngôn Cách: “Lệ Hữu muốn gặp anh?”

Phong cảnh lướt qua cửa xe, đường nét trên khuôn mặt của người đàn

ông trở nên vô cùng rõ ràng dưới ánh mặt trời lốm đốm. Một lúc lâu sau,
anh mới lạnh nhạt nói: “Anh ta không có giá trị để tôi gặp mặt.”

Hoài Sinh và Chân Tâm xuống tầng, thỉnh thoảng quay lại liếc nhìn. Áo

cô ta chỉ còn một nửa trước, thấm đầy máu, sau lưng càng thê thảm khủng
khiếp. Sốt cao đã khiến cả khuôn mặt đỏ rực, nhưng cô ta lại làm như
không có chuyện gì, thẳng lưng bước xuống. Nhận thấy ánh mắt của Hoài

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.