GIA ĐÌNH PENDERWICK Ở PHỐ GARDAM - Trang 125

“Chú Dan, chồng cô đấy”. Cô Iantha đã quay lại cùng Batty và Ben,

đem theo một đĩa bánh quy yến mạch và - a - mấy lát cam.

“Cháu xin lỗi”, Rosalind nói. “Cháu không định tọc mạch đâu ạ”.
“Cháu có tọc mạch đâu. Đây, cháu ăn gì đi”.
“Chú ấy đẹp trai quá ạ”.
“Ừ, và còn thông minh hơn cả đẹp trai nữa. Cháu có biết sao chú ấy mất

không? Một gã tài xế say rượu đã đâm vào xe chú ấy. Chuyện xảy ra sáu
tháng trước khi Ben ra đời”, cô Iantha kể. “Đó là chuyện khiến cô buồn
nhất, chú ấy chưa bao giờ được gặp Ben”.

“Cô có…”. Rosalind không biết phải hỏi như thế nào. “Cô có quen được

không ạ?”.

“Có”. Cô Iantha mỉm cười. “Sau một thời gian”.
Ben và Batty đã chạy ngang qua phòng đến chỗ cửa sổ, thì thào với nhau

ở đó trong khi Asimov lượn lờ quanh chân chúng. Rosalind sợ hai đứa lại
nhìn thấy Người-Bọ nữa, nhưng mấy phút sau, khi Batty quả thực trông
thấy một người thật, thì kẻ đó hóa ra còn tệ hơn cả Người-Bọ nữa.

“Là anh Tommy đấy! Anh Tommy về nhà rồi!”, bé reo to. “Chị Rosalind

ơi!”.

“Chị nghe thấy rồi, Batty ạ”, em đáp, mừng thầm là cửa sổ đóng kín,

không thì Tommy hẳn cũng nghe thấy tiếng bé, mặc dù cậu ở tận bên kia
phố.

“Tommy là anh chàng tử tế đấy. Và xinh trai nữa”, cô Iantha nói. “Cô

nghĩ cả hai anh em nhà Geiger đều thế. Nhưng cô nhớ hồi cô còn nhỏ,
dường như người lớn không bao giờ hiểu được những chuyện ấy cả. Cháu
nghĩ thế nào?”.

“Cháu cho là họ cũng tạm được ạ”. Rosalind chưa bao giờ chú ý đến vẻ

ngoài của anh em nhà Geiger. “Hầu như lúc nào họ cũng chỉ gây phiền
nhiễu thôi, nhất là hôm nay. Anh Nick bắt cháu phải hứa sẽ nói chuyện với
Tommy về một vấn đề mà cháu chẳng muốn nói với cậu ấy tí nào, và
Tommy cũng sẽ không chịu nói với cháu về chuyện đó đâu. Rồi sẽ tồi tệ
lắm cho mà xem. Cô thường bắt đầu một cuộc nói chuyện như vậy bằng
cách nào ạ?”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.