Sau khi thắp hương cho cha mẹ Lãnh Thiên Dục xong, hai người đến
trước phần mộ của cha mẹ Thượng Quan Tuyền. Nước mưa đã rửa sạch
phần bia mộ, trên tấm ảnh chụp là hai người đang nở nụ cười tươi.
Mẹ cô, Thanh Đồng, tên đầy đủ là Uyển Thanh Đồng. Bà là một người
Trung Quốc, từ nhỏ đã được tổ chức BABY-M huấn luyện, cùng với Niếp
Ngân và Phong Nhẫn là ba đặc công sát thủ cao cấp nhất.
Cha cô, Thượng Quan Đỉnh, người Canada gốc Hoa. Ông nội cô là
người Canada nên trong cơ thể cô có dòng máu Canada.
Thượng Quan Tuyền nhẹ nhàng ngồi xổm xuống, đặt bó hoa cúc trắng
trước phần mộ rồi nhìn ảnh chụp của cha mẹ, trong lòng đầy thương cảm.
Mẹ cô thật sự rất đẹp, đúng như lời Phong Nhẫn nói, đôi mắt của cô và
mẹ cô rất giống nhau, vừa bình tĩnh vừa trong veo, chỉ cần liếc mắt nhìn
qua cũng khiến người khác khó quên. Còn cha cô là Thượng Quan Đỉnh là
một người có cốt cách, khuôn mặt anh tuấn, đường nét góc cạnh rõ ràng,
không khó nhìn ra ông là một người đàn ông rất ưu tú.
Lúc này, cha mẹ cô đã có thể sống bên nhau trên Thiên Đường.
Khẽ thở dài một hơi, Thượng Quan Tuyền cảm thấy dù có rất nhiều lời
muốn nói nhưng cô không biết phải mở miệng như thế nào. Cô chỉ có thể
dùng ánh mắt bi thương nhìn cha mẹ mình, cảm giác hoàn toàn vô lực.
- Bố, mẹ...
Mãi sau, cô mới thì thào lên tiếng: “Cám ơn bố mẹ đã ban cho con sinh
mệnh này, tuy bố mẹ không còn nữa nhưng con vẫn có thể cảm nhận được
tình yêu mà bố mẹ dành cho con!”
Cô khẽ vươn những ngón tay mảnh khảnh lên vuốt lên tấm ảnh chụp
trên bia mộ, hai đôi mắt trên đó như đang nhẹ nhàng vỗ về cô.