GIẾT NGUỜI TRONG MỘNG - Trang 123

“À, tôi hiểu. Tôi có đứa cháu…”.
Bà Fane vẫn bỏ qua chuyện đứa cháu của Marple.
“Vậy là thằng bé bỏ đi qua bang Assam hay Bangalore gì đó. Nó đi

biệt, lâu quá tôi chẳng còn nhớ. Tôi đâm ra buồn chán, nó ốm yếu làm sao
kham nổi. Nó đi chưa đầy một năm (chịu khó làm ăn, tôi tự hào về nó) rổi
bà có tin nổi không, con bé mặt dày mày dạn kia đổi ý đòi lấy nó”.

“Trời!”. Marple lắc đầu.
“Nó gom góp đồ đạc, đăng ký chuyến bay. Bà thử đoán xem con bé

còn giở trò gì nữa?”.

“Làm sao tôi dám nghĩ ra”.
Marple nghiêng người ra trước lắng tai nghe.
“Nó bỏ đi yêu một ông đã có vợ, tôi nói thiệt. Nó gặp ông ta trên một

chuyến tàu đi ra nước ngoài, ông đã có vợ con, chuyện thật. Trong lúc anh
chàng Walter ngóng cổ trông gặp lại con bé ngoài bến tàu, mới vừa giáp
mặt con bé thốt ra lời khước từ chuyện vợ chồng. Bà thử coi có động trời
chưa?”.

“À, tôi cũng nghĩ như bà. Con trai bà từ rày không còn dám yêu

thương ai nữa”.

“Anh chàng giờ thấy rõ cái bộ mặt đểu giả của con bé. Vậy mà cái thứ

đàn bà đó bỏ qua mọi chuyện ngoài tai”.

“Anh chàng”, Marple chưa biết nói sao, “chắc phải căm giận vì con bé

tráo trở? Với người khác thì họ nổi giận lên đùng đùng?”.

“Thằng Walter nhà tôi biết kiềm chế không như người ta. Dù trong

bụng có điều phật ý nó muốn bỏ qua không để cái bức xúc ra ngoài mặt”.

Marple nhìn chăm chăm.
Nghĩ ngợi một hồi bà nói ra thử dò dẫm.
“Là vì chuyện đó không ai hay biết? Làm cha mẹ đôi lúc còn chưa

hiểu hết con cái. Gặp đứa nó nổi xung lên bất chừng. Một khi tâm sự bị dồn
nén quá sức chịu đựng đến ngày bùng nổ”.

“Ái chà, nghe cô Marple vừa nói tôi lấy làm lạ. Tôi nhớ kỹ mà. Thằng

Garald và Robert tính nóng nẩy thì thích xô xát với nhau. Bọn trẻ sung sức
xáp lại bộp nhau đủ trận”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.