GIẾT NGUỜI TRONG MỘNG - Trang 133

“Cho phép tôi được mời bà ly rượu mừng nhé, bà Reed, hay là uống

bia?, hay rượu vang? Không thì cà phê hay gì đó cũng được”.

“Dạ thôi, tôi không uống gì hết. Tôi chỉ xin một điếu thuốc, cám ơn”.
Nàng ngồi xuống chiếc ghế dài, ông Erskine ngồi gần bên.
Hai người ngồi lặng lẽ hút thuốc, Gwenda cảm thấy trong người phập

phồng. Nàng phải liệu tính cho xong không còn con đường nào khác.

“Cho phép tôi được hỏi ông một việc”, nàng mở lời. “Nếu có gì không

phải ông bỏ qua cho. Tôi thiết tha được tìm hiểu, chỉ có ông mới biết được
chuyện này. Bởi tôi cứ nghĩ trong đầu trước kia ông là tình nhân của bà mẹ
kế tôi”.

Ông ngỡ ngàng quay qua nhìn nàng.
“Bà mẹ kế của bà đây?”.
“Dạ đúng thế. Bà Helen Kennedy. Về sau người ta nhớ tên bà là Helen

Halliday”.

“Tôi hiểu”. Vẻ mặt ông bình thản, ông đưa mắt nhìn ra bãi cỏ nắng

lung linh như nhìn khoảng không. Điều thuốc trên tay tắt ngúm từ lúc nào.
Phải biết tỏ ra bình thản không kém, Gwenda nhìn qua ông vẻ mặt căng
thẳng, bàn tay ông níu lấy tay nàng. Với ý định muốn kể lại những gì đã
sắp đặt sẵn trong đầu, Erskine nói ngay:

“Hay là mấy cái thư?”.
Gwenda ngồi lặng thinh.
“Tôi chả viết thư nhiều, như đâu đôi ba lần thì phải. Bà nó đã xé bỏ

hết, nhưng có bao giờ mấy bà hủy hết thư từ đâu, phải vậy không? Mà sao
lại lọt vô tay bà đây. Bà muốn biết chuyện đó?”.

“Tôi nôn nóng muốn biết tung tích bà nay ra sao. Tôi rất thương mẹ

tôi. Dù lúc bà bỏ tôi ra đi, lúc đó tôi còn nhỏ xíu”.

“Bà bỏ đi luôn”.
“Ông còn hỏi nữa?”.
Ông đưa mắt nhìn trân trân qua nàng.
“Tôi không được tin từ lâu” ông nói, “từ… từ mùa hè năm đó ở

Dillmouth”.

“Vậy từ đó tới nay ông không biết bà ở đâu?”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.