GIẾT NGUỜI TRONG MỘNG - Trang 162

Tới đây gã kể lại với ý muốn dò xét.
“Tức là từ mười tám năm nay không hay biết gì về bà từ lúc đi khỏi

Dillmouth”.

“Dạ, không”.
“Không thư từ gì hết?”.
“Dạ có hai cái thư”, Giles nói xen vô. “Chúng tôi thì nghĩ không phải

do chính tay bà viết”.

“Không phải nét chữ của bà?”.
“Dạ chúng tôi cũng nghĩ vậy”.
“Thế còn ông bác sĩ, người anh bà, có biết bà ở đâu không?”.
“Không”.
“Tôi hiểu, chuyện nghe có vẻ ly kỳ đấy. Sao không cho đăng báo?”.
“Dạ, có đăng”.
Afflick hờ hững nói:
“Tôi nghĩ bà chết rồi. Các bạn chưa nghe đó thôi”.
Gwenda thấy rùng mình
“Bà thấy lạnh trong người sao?”.
“Dạ không, tôi vừa nghĩ tới lúc Helen chết, tôi không muốn thấy bà

chết”.

“Phải mà, tôi cũng không nghĩ vậy đâu. Trông bà hãy còn sắc sảo”.
Gwenda nhanh miệng hỏi:
“Ông biết mặt, biết rõ hơn nữa kia. Lúc đó tôi còn nhỏ chỉ nhớ mang

máng. Mẹ tôi ra sao nhỉ? Có ai hiểu cho mẹ tôi chăng? Còn ông thấy thế
nào?”.

Gã ngẫm nghĩ một hồi
“Bà Reed, nói thiệt với bà, còn tin hay không là chuyện khác; tôi thấy

thương cho đứa trẻ”.

“Thương hại?”. Nàng bàng hoàng nhìn về phía gã.
“Thế đó, tuổi học trò thích bỡn cợt, gặp phải người anh đã có tuổi

thêm tính nghiêm khắc, không phải muốn gì được nấy. Tôi mới làm quen –
nói chuyện sơ qua. Tôi với nàng chưa có gì gọi là thân thiết. Tính nàng
thích cảm giác mạnh. Rồi tới lúc hẹn hò thì bị ngăn trở. Tôi không trách

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.