GIẾT NGUỜI TRONG MỘNG - Trang 163

người anh nàng. Từ đó nàng cảm thấy mình trội hơn. Tôi với nàng không
hề giao ước với nhau trước. Có lúc đã nghĩ tới chuyện hôn nhân – không
phải chờ tới lúc đã lớn tuổi. Thế là tôi phải chọn con đường khác, tìm vợ
hợp ý mình. Rốt cuộc tôi với nàng chỉ là đôi bạn than thiết, bỡn vợt trêu
nhau thế thôi”.

“Vậy nên ông giận ông bác sĩ kia?”.
Gwenda thôi không nói, Afflick đỡ lời.
“Tôi cũng biết giận chứ. Nhưng đâu vì một lời chê bai mà có mặc

cảm. Giận hờn làm gì mấy chuyện dó”.

“Cho nên”, Giles nói, “ông mới mất việc”.
Mặt mũi Afflick biến sắc.
“Vâng, tôi bị cho nghỉ việc, khỏi hãng Fane và Watch-man. Tôi biết ai

đã buộc tôi thôi việc”.

“Vậy cơ à?”. Giles chưa thể tin chuyện đó, Afflick lắc đầu.
“Tôi không muốn nói ra. Tôi có suy nghĩ riêng. Tôi là nạn nhân một

vụ cho nghỉ việc ngang xương – chỉ có vậy – và tôi biết ai là tác giả. Mà
sao vậy nhỉ!”. Mặt gã đỏ như gấc. “Một trò chơi bỉ ổi”, gã nói. “Để mắt dò
xét – giăng bẫy đối phương – vu khống nhân viên. Ôi đời tôi sao lắm kẻ thù
oán. Nhưng tôi không chịu thua, bởi tôi không gây oán thù với ai. Nên nhớ
tôi không bỏ qua chuyện đó”.

Gã dừng lại. Thế rồi gã tươi cười trở lại.
“Chắc là tôi không thể làm hài lòng hai bạn đây. Tôi với Helen chỉ vui

vẻ với nhau được một thời gian rồi thôi, không vượt quá giới hạn”.

Gwenda nhìn theo dò xét. Câu chuyện chỉ có vậy – nhưng thật hay

giả? Nàng không thể biết được. Nghe ra có vẻ nhẹ nhàng đơn giản – một ý
tưởng thoáng hiện trong đầu nàng.

“Dẫu sao”, nàng nói, “lúc trở lại Dillmouth ông có đi tìm bà không?”
Gã bật cười:
“Bà Reed, bà hiểu ý tôi. Có, tôi có về thăm. Tôi muốn để cho thấy tôi

mất việc là do tay luật sư mặt dài như mặt ngựa chơi xấu. Và tôi cũng có
được chỗ làm ngon lành sắm được xe hơi đời mới”.

“Cũng có đôi lần ông về lại thăm bà, có phải không?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.