GIẾT NGUỜI TRONG MỘNG - Trang 36

“Bà chờ xem thử ít bữa”, ông nói, “Bà nhớ cho tôi hay, tôi sẽ nói cho

bà nghe sau. Bà nóng lòng chờ nghe ý kiến nhà chuyên môn nói về cái lợi
của gió biển”.

“Ông thì hiểu quá đi rồi, Marple rồi rít nói lời cảm ơn.
“Gió biển, một liều thuốc bổ. Bà nên tới ở lại Eastboune một thời gian,

kẻo không thì sức khỏe yếu kém”.

“Về Eastboune thì được nhưng ở ngoài đó lạnh hơn đây. Quê hương

của miền gió núi mà?”.

“Hay là Bournemouth, hay ra đảo?”
Marple liếc nhìn ông.
“Tôi thích một chỗ vừa đủ ở thôi”
Bác sỹ Haydock ngồi nán lại.
“Nói chuyện tôi cũng muốn thử một chuyến. Chỗ đi là đâu vậy?”
“Thì đây, tôi đã nghĩ tới Dillmouth”.
“Nơi đó chật hẹp mà lộng lẫy. Mà sao vắng vẻ. Vì sao bà chọn ở

Dillmouth?”

Marple lặng thinh một lúc, ánh mắt lọ rõ vẻ lo âu hơn. Chợt bà lên

tiếng:

“Giả sử một ngày nào đó ông xới xáo lại sự kiện giúp cho ông thấy

nhiều năm trước – mười chín hay hai mươi năm gì đó – đã xảy ra một vụ án
tại nơi ấy. Chỉ mỗi mình ông biết thôi, từ trước tới giờ đâu có ai biết tới hay
nghe kể lại. Lúc đó ông sẽ tính sao?”.

“Có phải đấy là một vụ án hồi tố”.
“Đúng thế!”
Haydock ngẫm nghĩ.
“Chắc là không ai bị xử oan? Không ai bị thiệt thòi bởi bản luận tội?”
“Nào có ai đâu!”
“Hừm. Một vụ hồi tố. Tưởng đâu dễ chừng đã bị xếp xó. Ấy đấy, rồi

tôi sẽ kể bà nghe. Cứ để cho nó chìm xuống, cứ vậy đi. Rớ vào mấy cái vụ
án đó mệt lắm”.

“Tôi chỉ sợ bọn đó”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.