GIÓ QUA RẶNG LIỄU - Trang 78

hằng giọng đã – không được ho sau khi tớ đếm một, hai, ba – Thằng nhóc
Bill đâu rồi nhỉ? – Này, nhanh chân lên nào, tất cả bọn tớ đang chờ -“

“Có chuyện gì thế nhỉ?” Chuột Nước vừa hỏi vừa ngừng công việc của

mình.

“Tớ nghĩ chắc là bọn chuột đồng,” Chuột Chũi nói, thái độ thoáng vẻ tự

hào. “Bọn chúng vẫn thường đến khắp các nhà để hát mừng (19) vào thời
gian này hàng năm. Chúng là một cơ sở từ thiện ra trò ở vùng này. Và
chúng không bao giờ bỏ sót tớ – bao giờ chúng cũng tới Nhà Chuột Chũi
cuối cùng; và trước kia tớ vẫn thường đãi rượu chúng, và đôi khi cả bữa ăn
tối nữa, khi mà tớ có điều kiện. Nghe bọn chúng hát lần nữa là tớ lại thấy
như trở lại thuở nào.”

“Bọn mình thử ra gặp chúng xem sao!” Chuột Nước vừa nói vừa đứng

phắt dậy và chạy ra cửa.

Khi mở toang cánh cửa ra, hai đứa thấy ngay một cảnh tượng đẹp đẽ và

phù hợp. Khoảng chín mười chú chuột đồng nhỏ bé, cổ quàng khăn len đỏ,
đứng thành hình bán nguyệt trong cái sân trước được những tia sáng yếu ớt
của một chiếc đèn lồng bằng sừng chiếu sáng, chúng thọc sâu hai tay vào
túi quần, còn hai chân thì nhảy tung tăng cho ấm. Chúng rụt rè liếc nhìn
nhau bằng đôi mắt tròn nhỏ sáng lấp lánh, vừa hơi cười khẩy vừa khụt khịt
và cứ rúc đầu hoài vào ống tay áo khoác của mình. Khi cửa mở ra, một
trong số các chú chuột đồng lớn tuổi hơn, tay xách chiếc đèn lồng, vội nói
ngay, “Nghe này, một, hai, ba!” và lập tức những cái giọng chí chóe nhè
nhẹ của chúng vút lên không gian, ca vang lên một trong những bài hát
mừng Lễ Giáng sinh cổ lỗ mà tổ tiên chúng đã sáng tác trên những cánh
đồng hoang đầy băng giá, hoặc vào những lúc không đi đâu được vì tuyết
rơi, phải ngồi lại bên lò sưởi, và truyền lại để hát trên những con phố lầy
lội, trước những ô cửa sổ có ánh sáng đèn vào mùa Giáng sinh.

BÀI HÁT MỪNG

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.