GIÓ QUA RẶNG LIỄU - Trang 90

“Chỉ còn phải làm có mỗi một việc,” bác Lửng hài lòng nói tiếp. “Cóc à,

ta muốn cậu long trọng nhắc lại, trước các bạn cậu ở đây, tất cả những gì
cậu vừa mới đây đã hoàn toàn thừa nhận với ta trong phòng hút thuốc. Thứ
nhất, cậu lấy làm tiếc về những gì cậu đã làm và cậu nhận thấy hết sự ngu
xuẩn của những hành động đó, phải không nào?”

Tiếp theo là một khoảng lặng dài. Thằng Cóc ngó nghiêng thảm hại,

trong khi đó những con vật khác nghiêm trang chờ đợi trong yên lặng. Cuối
cùng, cu cậu nói:

“Không!” nó nói, giọng hơi rầu rĩ nhưng quyết liệt, “Tớ không lấy làm

tiếc. Và chẳng có gì là ngu xuẩn hết. Những hành động đó quả là vẻ vang!”

“Cái gì?” bác Lửng kêu lên, cảm thấy bị xúc phạm nặng nề. “Cậu là đồ

tráo trở, cậu chẳng vừa mới nói với ta, ở trong kia – “

“Ờ, phải, phải, ở trong kia,” thằng Cóc sốt ruột nói. “Cháu đã nói đủ thứ

ở trong kia. Bác hùng biện hay quá, bác Lửng thân mến à, lại quá ư lâm ly
và thuyết phục nữa; và cái cách bác đặt vấn đề thật vô cùng khéo léo – bác
có thể làm bất kỳ điều gì bác muốn với cháu ở trong kia, và bác biết điều
đó. Nhưng từ lúc đó cháu đã tự vấn mình và ôn lại tất cả mọi việc, và cháu
thấy mình thực sự chẳng lấy làm tiếc hoặc ân hận gì hết, vì vậy có bảo cháu
là như thế thì cũng hoàn toàn vô ích, phải không nào?”

“Vậy là cậu không hứa,” bác Lửng nói, “là sẽ không bao giờ mó đến

một chiếc xe hơi nữa?”

“Chắc chắn là không!” thằng Cóc nói, giọng dứt khoát. “Mà trái lại,

chúa hứa một cách trung thành rằng nhìn thấy cái xe hơi đầu tiên là cháu sẽ
nhảy lên và píp píp phòng đi!”

“Tớ đã bảo cậu rồi, phải không?” Chuột Nước nói với Chuột Chũi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.