“Thôi được,” bác Lửng nói, giọng kiên quyết và đứng dậy. “Vì cậu
không chịu nghe theo lời thuyết phục, bọn ta sẽ thử xem vũ lực có ăn thua
gì không. Ta e rằng suốt từ giờ trở đi sẽ phải dùng đến nó. Cậu vẫn thường
mời ba người bọn ta đến ở với cậu – thằng Cóc – trong tòa nhà đẹp đẽ này
của cậu; được, bây giờ thì bọn ta sắp sửa đến. Khi nào đã cải hóa được cậu
theo một quan điểm thích đáng thì bọn ta có thể rời đi, chứ không phải là
trước lúc đó. Hai cậu, đưa nó lên gác mà nhốt trong phòng ngủ của nó và
khóa cửa lại, trong lúc chúng ta cùng nhau thu xếp mọi việc.”
“Chẳng qua cũng vì lợi ích của cậu, Cóc à, cậu cũng biết đấy,” Chuột
Nước ân cần nói, trong lúc thằng Cóc quẫy đạp và giãy giụa được hai người
bạn trung thành của mình kéo lên cầu thang. “Cứ nghĩ mà xem, tất cả bọn
mình sẽ cùng tha hồ vui chơi, như hồi xưa ấy, khi mà cậu vượt qua được cái
– cái căn bệnh khổ tâm này!”
‘Chúng tớ sẽ trông nom mọi việc cho cậu thật chu đáo cho tới khi cậu
khỏe hẳn, Cóc à,” Chuột Chũi nói, “và chúng tớ sẽ không để tiền của cậu bị
phung phí như từ trước đến nay nữa.”
“Sẽ không còn những vụ rắc rối đáng tiếc xảy ra với cảnh sát nữa, Cóc
à,” Chuột Nước nói trong lúc hai đứa đẩy cu cậu vào phòng ngủ.
“Cậu sẽ không còn phải nằm bệnh viện hàng tuần lễ và bị các nữ y tá sai
làm hết việc này đến việc nọ nữa,” Chuột Nước vừa nói thêm vừa xoay
chìa khóa nhốt cu cậu lại.
Hai đứa xuống cầu thang, còn thằng Cóc thì gào thét nguyền rủa chúng
qua lỗ khóa; và sau đó ba người bạn họp nhau lại bàn bạc tình hình.
“Việc này rồi sẽ chán ngắt,” bác Lửng vừa nói vừa thở dài. “Chưa bao
giờ ta thấy thằng Cóc kiên quyết đến thế. Tuy nhiên, bọn mình sẽ liệu cách
giải quyết được. Không bao giờ được rời mắt khỏi cu cậu dù chỉ trong chốc