GƯƠNG VỠ - Trang 103

- Bà đã nói với ông ấy rồi ư?

- Vâng. Lúc đầu thì tôi không muốn, nhưng bác sĩ Gilchrist đã khuyên tôi.
Tôi thấy chồng tôi quá ngốc nghếch (nụ cười buồn bã lại tái hiện), ông ấy
không muốn nói, vì ngại tôi sợ hãi. Jason thân yêu - Bà ta nói và bất chợt
đứng lên - Liệu ông có coi tôi là con người hoàn toàn đần độn không?

- Bà vẫn chưa cho tôi biết, bà Gregg, tại sao bà lại nghĩ rằng người ta muốn
chấm dứt cuộc sống của bà?

Chậm chạp, bà ta tìm trong túi xách tay. Bà lấy ra một mẩu giây và đưa cho
ông. Có một dòng chữ đánh máy.

ĐỪNG TƯỞNG LẦN SAU SẼ THOÁT CHẾT!

- Bà nhận được cái này vào lúc nào?

- Tờ giấy này trên bàn chải đầu trong phòng ngủ của tôi. Tôi thấy nó sau khi
tắm xong.

- Như vậy là do một người nào đó trong nhà này rồi.

- Không nhất thiết. Có thể là do một kẻ nào đó trèo lên bao lơn, lẻn vào
phòng tôi. Người ta muốn tôi lo sợ hơn nữa, nhưng không kết quả. Ngược lại,
cái đó làm tôi tức giận và mời ông tới.

Dermot Craddock cười.

- Cái kết quả đó làm người gửi thư ngạc nhiên. Đây có phải là tờ giấy thứ
nhất thuộc loại này không?

Lại một lần nữa Marins Gregg ngập ngừng.

- Không, thưa ông thanh tra...

- Cho tôi biết những mảnh giấy ấy nói gì?

- Tờ thứ nhất, tôi nhận nó ở trường quay. Chữ viết tay, viết theo kiểu chữ in
hoa khiến tôi không thể nhịn cười được. Thật là kỳ cục và ngu dốt “HÃY

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.