- Alison Wilde. - Bà Marple lẩm bẩm với vẻ hài lòng.
- Bà nói gì?
- Ồ! Không. Thưa ông Badcock. Một người mà tôi biết...
Vẻ cật vấn, Heather nhìn bà.
- Phải. Bà làm tôi nhớ đến bà ta. Đó là tất cả.
- Thế ư? Tôi hy vọng là bà ta xinh đẹp.
- Rất xinh đẹp. Hiền lành, dễ chịu, đầy sức sống.
- Nhưng bà ta cũng có những tật xấu chứ - Bà Heather cười - Tôi cũng có
những tật xấu.
- Phải bà Alison rất thận trọng, không làm những gì gây phiền phức cho
những người khác.
- Ví dụ như ngày em cho bà ta tạm trú trong nhà này. Và bà ta ra về với bộ
thìa pha trà của chúng ta.
- Nhưng, anh Arthur, em không thể nào làm khác được...
- Bộ đồ bạc của gia đình! Của bà nội anh để lại - Ông Badcock nói với giọng
cay đắng.
- Anh hãy quên những chiếc thìa ấy đi, Arthur. Thay đĩa hát đi thôi.
- Anh không phải là người dễ quên.
Bà Heather quay lại nói chuyện một cách vui vẻ với bà Marple.
Mơ màng, bà Marple nhìn bà chủ nhà:
- Thế người bạn ấy của bà hiện nay ở đâu?
Bà này ngập ngừng một chút trước khi trả lời.
- Bà Alison Wilde ư? Bà ta đã chết...