GƯƠNG VỠ - Trang 140

- Cậu giải thích đi.

- Tớ gần như tin chắc là bà ta tự làm như vậy.

- Là đã tự làm đổ cốc rượu ư?

- Đúng. Cậu có thấy đây là rất lạ lùng không?

- Đổ rượu vào một chiếc áo mới ư? Cái đó làm tớ ngạc nhiên.

- Tớ tự hỏi - Gladys nói - có phải ông Arthur đã mua áo quần cho bà vợ
không, vết ố đó rất dễ tẩy sạch. Cậu thử đoán xem ông Arthur sẽ nghĩ như thế
nào nếu tớ hỏi mua lại chiếc áo ấy? Không phải sửa chữa lại gì cả, vải lại tốt.

- Cái đó không làm cậu khó chịu ư? - Cherry ngập ngừng hỏi lại bạn.

- Sao?

- Là mặc một chiếc áo của một người đàn bà đã chết... theo cách ấy ư?

- Tớ đã không nghĩ đến, cô Gladys thừa nhận. Nhưng dù sao tớ cũng không
thấy cái đó là khó chịu. Sáng mai khi đi qua lâu dài Gossington tớ sẽ hỏi ý
kiến của Giuseppe xem sao.

- Thế nào - Bác sĩ Haydock hỏi - Cuộc điều tra của bà đến đâu rồi?

- Tôi sợ rằng tài năng của mình đã giảm nhiều rồi. - Bà Marple trả lời.

- Nhưng không. Chắc chắn là bà đã có một vài kết luận.

- Chắc chắn là thế. Những kết luận cơ bản nữa là khác.

- A! Thế đấy!

- Tôi đã tự hỏi rằng làm thế nào mà người ta có thể bỏ thuốc độc vào cốc
rượu trong khi...

- Thuốc độc hẳn là đã có sẵn trong một ống đếm giọt. - Bác sĩ Haydock gợi ý.

- Méo mó nghề nghiệp! Nhưng dù như vậy đi nữa thì tại sao không ai nhìn
thấy?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.