GƯƠNG VỠ - Trang 17

- Bà có nghe thấy người ta nói lâu đài ấy có ma không?

- Không.

- Cái đó thì không ngăn cản người ta nói được.

- Không thấy ai nói cả. Bà nên nhớ dân làng này không điên đâu. - Bà Marple
nói.

- Lúc nào tôi cũng đồng ý với bà, bà Jane. Bà biết không, chính bà Marina
Gregg hỏi tôi câu đó một cách rất nghiêm chỉnh và hỏi thêm liệu tôi có buồn
phiền khi thấy nhà của mình nay thuộc về người khác không. Tôi đã trả lời,
nhưng bà ta tỏ vẻ không tin. Chúng tôi không phải là những người lớn lên ở
đây. Khi Arthur về hưu, chúng tôi mới mua nó vì nó ở gần rừng để săn bắn và
gần sông để câu cá. Chúng tôi cũng đã nghĩ là nó quá lớn, khó bảo quản. Bao
nhiêu là hành lang, thang gác. Chúng tôi chỉ có bốn người giúp việc.... À! Ba
bị ngã như thế nào? - Bất chợt bà Bantry chuyển vấn đề - Đáng lẽ bà Knight
không nên để bà một mình đi ra ngoài.

- Ồ! Bà ấy không có lỗi gì cả. Tôi đã nhờ bà ấy một vài việc...

- Phải, tôi hiểu. Bà đã muốn tránh xa bà ta. Đó là những việc không nên làm,
bà Jane. Nhất là ở tuổi bà.

- Sao bà biết?

Bà Bantry cười.

- Ở Sainte-Mary Mead này thì không có gì là bí mật. Bà đã chẳng thường nói
thế sao? Tôi biết cái đó qua bà Meavy.

- Bà Meavy ư?

- Đúng, bà ta là người giúp việc của tôi. Bà ấy sống ở Khu phố mới.

- A!... - Bà Marple kêu lên sau đó yên lặng một lúc.

- Bà tới đấy làm gì? - Bà Bantry tò mò hỏi.

- Tôi muốn biết nó giống cái gì. Và muốn quan sát mọi người nữa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.