GƯƠNG VỠ - Trang 182

Chúng ta đứng tại nơi xảy ra sự việc và cái đó sẽ giúp chúng ta hiểu rõ vấn
đề.

- Bà muốn nói cái ngày mà bà Heather Badcock bị đầu độc ấy ư? - Jason
Rudd hỏi.

- Phải - Bà Marple nói - Tôi đã nói tất cả thật là đơn giản với điều kiện chúng
ta đứng ở góc độ đúng. Cái đó không thể tránh được. Không ngày này thì
ngày khác cái bất hạnh đó phải xảy ra với bà Heather Badcock.

- Tôi tuyệt đối không hiểu gì cả. - Rudd cắt ngang.

- Để tôi giải thích. Khi bà Bantry, bạn tôi, mô tả về quang cảnh hôm ấy, bà ta
đã đọc một câu thơ của Tennyson. Nhan đề của bài thơ đó là Người tình của
Shalott. Bà Marple cất cao giọng ngân đoạn thơ ấy: “Chiếc gương vỡ từng
phần. Ta thật đáng bị nguyền rủa, người tình của Shalott kêu lên”. Bà Bantry
đã tham dự vào câu chuyện và vẻ mặt của vợ ông lúc ấy có sự biến đổi khiến
bà ấy nhớ lại câu thơ đó.

- Đề tài ấy đã được nói nhiều lần rồi. - Jason Rudd cắt ngang.

- Phải. Nhưng bây giờ chủng ta phải trở lại. Cái vẻ mặt đó đúng là vẻ mặt của
Marina lúc ấy, nhưng bà ta không nhìn Heather Badcock, bà ta nhìn thẳng
vào bức họa. Hình ảnh người mẹ hạnh phúc với đứa con của mình. Sai lầm
của chúng ta ở chỗ chúng ta đã tưởng rằng lời nguyền rủa ấy là đối với vợ
ông nhưng thực ra là đối với Heather. Bà ta đã bị kết tội từ khi bà ta gây ra
một vụ không cố ý.

- Xin bà giải thích rõ hơn. - Craddock yêu cầu.

Bà Marple quay sang viên thanh tra.

- Tới nơi rồi đây. Còn một việc mà anh không rõ. Anh không thể biết được vì
không ai nhắc lại đúng lời nói của bà Badcock.

- Rất nhiều nhân chứng đã nói đi, nói lại nhiều lần.

- Phải. Nhưng bà Heather Badcok chưa lúc nào trực tiếp nói với anh, đúng
không?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.