GƯƠNG VỠ - Trang 42

sát văn phòng, lão thấy ông bác sĩ gọi điện cho cảnh sát ở Much Benham.
Lão kể chuyện lại cho con gái, cô ta mang chuyện đến trạm bưu điện kể lại.
Và từ trạm bưu điện tôi biết rõ câu chuyện.

Bà Marple cười.

- Tôi thấy - Bà nói - rằng làng Sainte-Mary Mead chẳng thay đổi gì cả.

- Đúng thế. Nào, bà Jane, bà nghĩ thế nào?

- Y kiến đầu tiên của tôi nhắm vào người chồng. Ông ta lúc ấy cũng ở đấy
chứ?

- Có. Bà không nghĩ rằng bà Heather Badcock đã tự sát ư?

- Không. Bà ấy không phải là loại người hành động như thế. - Giọng nói của
bà Marple có vẻ tự tin hơn.

- Sao bà biết?

- Hôm tôi ngã trước cửa nhà bà ấy ở Khu phố mới. Bà ấy tỏ ra dễ mến và cả
ưa hoạt động nữa.

- Bà có gặp ngươi chồng không? Có phải đây là loại người có thể đầu độc
được vợ không? Bà thấy tôi muốn nói gì rồi đấy - Bà Bantry nói tiếp mặc dù
đã nhận ra vẻ mặt không đồng tình của bà bạn - Bà có nhớ tới ông Smith
hoặc ông Bertie Jones, những ông chồng giết vợ không?

- Không. Tuyệt đối là không. Nhưng tự bà ấy gây ra thì có thể.

- Bà Badcock ư?

- Phải. Bà ấy ua làm tôi nhớ lại một người là Alison Wilde. Một người đàn bà
không có ý niệm gì về những người xung quanh - Bà Marple nói nhẹ nhàng -
Bà ta không biết mọi người, không quan tâm đến mọi người. Và cái đó thật là
nguy hiểm.

- Tôi không hiểu ý bà, bà Jane.

- Thật là khó giải thích - Bà Marple tỏ vẻ xin lỗi - Đó là loại người cho mình
là trung tâm. Tôi không nói là ích kỷ. Bà ta không bao giờ nghĩ đến những

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.