HAI NGƯỜI ĐẾN TỪ PHƯƠNG XA - Trang 54

- Đi đám ma mà vui cái nỗi gì? - Ông nội la - Chắc bên Việt Nam có kèn

có trống nên con thấy vui. Phải chi lúc sáng cho con theo luôn để con thấy
bên đây đám ma ghê rợn đến cỡ nào!

- Buồn lắm con ơi! - Bà nội rầu rầu - Bên đây người ta quàn trong nhà

xác chớ đâu có cho đem quan tài về nhà. Như căn hộ này đâu có được phép
làm đám ma, gây ồn ào cho hàng xóm. Phải làm ở chỗ công cộng. Khách
viếng đâu có bao nhiêu người, chỉ có mấy ông bà già cùng hội với nhau chứ
mấy người trẻ đi làm hết rồi. Nhang khói cũng lưa thưa, không khí hôi mùi
thuốc sát trùng. Sao bà nội sợ chết quá con ơi!

- Chết mà sợ! - Ông tôi yếu ớt cắt lời - Ai mà không phải chết. Vậy sao

bà đòi tu, ăn chay trường cả năm nay rồi và miệng lúc nào cũng nói không
muốn luân hồi. Chết là giải thoát, sống gửi chết về!

- Ý tôi nói sợ là phải chết giống bà Mão - Bà nội quay sang tôi phân bua -

Con coi, bả sống trong viện dưỡng lão, chết không gặp mặt con cháu, chết
rồi quàn trong nhà xác, lạnh lùng, tủi tủi sao đó con ơi! May mà còn có mấy
người bạn già đi viếng và có sư cô trên chùa đến tụng kinh cầu siêu.

- Thì tôi đã nói với bà là mình phải về Việt Nam đi, rồi chết ở đó mà bà

không chịu.

- Vậy không lẽ mình về báo hại tụi nó rồi chết trong nhà tụi nó?

- Chứ không lẽ nó cho mình nằm ngoài đường. Bà sao mà ảnh hưởng lối

sống bên đây, lúc nào cũng sợ làm phiền con cháu. Tụi nó làm phiền mình
cả đời có ai nói gì đâu, chỉ có lúc chết mới phiền lại chút xíu. Cả đời mới
chết một lần chứ có chết hoài đâu?

- Nhưng mà tôi thấy lương tâm mình cắn rứt.

Ông tôi sững người rồi bỏ về phòng nằm. Bà nội nhìn tôi len lén kỳ kỳ:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.