HÀNH TRÌNH ĐẾN TẬN CÙNG ĐÊM TỐI - Trang 40

Tôi hỏi:
-Bây giờ chúng nó ở đâu?
-Chúng nó đi về phía Noirceur, cách đây đã tám tiếng rồi... Bà ta trả

lời, trỏ tay về hướng bắc.

Một cô gái quàng khăn và khoác chiếc tạp dề lúc này cũng ló ra từ

bóng tối và bước ra đến bậc cửa. Tôi hỏi cô gái:

-Bọn Đức có gây chuyện gì với nhà cô không?
-Chúng nó đốt một ngôi nhà gần tòa thị chính, còn ở đây thì chúng

giết chết em trai tôi bằng một ngọn giáo xiên vào bụng... Em tôi chơi ở
ngoài cầu Đỏ, đang đứng xem bọn Đức đi qua thì... Đây này! cô ta trỏ cho
tôi... Em tôi đấy...

Cô ta không khóc, chỉ châm lại ngọn nến mà tôi đã thấy lóe sáng lúc

nãy. Quả nhiên, tôi thấy, ở góc trong cùng, trên tấm đệm đặt một thi hài
nhỏ, mặc bộ quần áo thủy quân; ngọn nến rọi ánh lửa leo lét lên nước da đã
tím tái trên cổ và trên khuôn mặt nhô ra khỏi cái cổ áo vuông rộng màu
xanh nước biển. Thằng nhỏ co quắp, tay chân và cái lưng cuộn lại như con
tôm. Ngọn giáo như cái trục tử thần xiên vào giữa bụng. Bà mẹ gào khóc,
quỳ xuống cạnh xác con, ông bố cũng thế. Cả mấy người rền rĩ với nhau.
Còn tôi thì đã quá khát rồi. Tôi hỏi họ:

-Ông bà và cô có còn chai vang nào để lại cho tôi không?
-Ông thử hỏi mẹ tôi... Có thể mẹ tôi biết là còn hay hết... Bọn Đức đã

cướp của nhà tôi nhiều lắm...

Thế rồi hai mẹ con thì thào với nhau, và cô gái quay ra nói nhỏ với tôi:
-Không còn nữa đâu. Bọn Đức cướp sạch cả... Ấy là chúng nó đã được

chính chúng tôi cho uống nhiều rồi đấy.

Bà mẹ ngừng bặt tiếng khóc, nói chêm vào:
-Đúng thế. Chúng nó uống sạch cả. Thích rượu quá mà...
Ông bố đang quỳ cũng xen vào:
-Chúng nó nốc có lẽ đến hơn trăm chai, chắc chắn là thế...

[12*]

-Liệu có còn sót lại chai nào không? - tôi năn nỉ, vẫn còn hy vọng,

khát ghê khát gớm, và nhất là cái thứ vang trắng, thật chát ấy, lại càng gợi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.