HẢO NỮ TRUNG HOA - Trang 131

hạnh phúc của họ, những ký ức về những cuộc chia ly bị ép buộc, cảnh tù
đày và gia đình ly tán.

Tôi được gửi đến sống với bà nội khi mới một tháng tuổi. Tính tất cả tôi

chỉ sống với mẹ chưa đầy ba năm. Tôi không thể nhớ nổi có ngày sinh nhật
nào mà cả gia đình được quây quần bên nhau không.

Mỗi lần nghe thấy tiếng còi tàu tôi lại nghĩ tới mẹ. Âm thanh chói tai rít

lên một hồi dài ập vào tai tôi nghe như tuyệt vọng rồi hy vọng, gợi tôi nhớ
tới một ngày hồi tôi lên năm. Bà tôi đưa tôi tới nhà ga Bắc Kinh, và nắm
tay tôi khi hai bà cháu đứng ở sân ga. Nhà ga không hề đông như bây giờ,
nó cũng không có nhiều thứ làm sao lãng thị giác như biển hiệu và các loại
quảng cáo. Không biết lý do tại sao bà và mình lại có mặt ở đó, tất cả
những gì tôi còn nhớ là chúng tôi chờ đợi lặng lẽ trong khi tôi nghịch
những ngón tay cứng ngắc của bà, cố gập chúng lại với nhau giống như
múi của chiếc bánh bao.

Một hồi còi kéo dài thê lương dường như đẩy chiếc tàu rất dài tới sát

bên bà cháu tôi. Khi con tàu lách cách dừng lại, nó kêu phì phì, dường như
mệt mỏi vì phải chở quá nhiều người đi xa đến thế, nhanh đến thế.

Một người phụ nữ xinh đẹp bước về phía chúng tôi, chiếc vali trong tay

bà lắc lư theo nhịp bước; mọi thứ trôi qua như trong một giấc mơ. Bà tôi
cầm tay tôi và chỉ vào người đàn bà, bảo, “Mẹ con đấy. Gọi Mẹ đi!”

“Cô,” tôi thốt lên, gọi người thiếu phụ xinh đẹp đó giống như gọi bất kỳ

người phụ nữ nào khác.

"Đây là mẹ con, gọi Mẹ chứ, không phải , bà tôi nói, ngượng ngùng.
Mắt tròn xoe và im lặng, tôi nhìn người phụ nữ đó chăm chăm. Đôi mắt

bà ngấn lệ, nhưng bà cố gượng một nụ cười buồn bã, mệt mỏi. Bà tôi không
ép tôi nữa; hai người đàn bà đứng trân trân.

Ký ức đặc biệt đó đã ám ảnh tôi suốt. Tôi cảm nhận tới tận cùng nỗi đau

đó sau khi chính tôi trở thành mẹ, và trải nghiệm mối ràng buộc lại giống,
không thể lờ đi được mà một bà mẹ cảm thấy với đứa con của mình. Mẹ tôi
nói được gì đây khi đối diện với đứa con gái gọi mình là “Cô”?

Trong nhiều năm liền, mẹ tôi đã phải đè nén nữ tính của mình. Canh

tranh với đàn ông và đấu tranh với vết nhơ của nguồn gốc gia đình để thành

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.