HẢO NỮ TRUNG HOA - Trang 180

không nói một lời. Em trai tôi nín khóc và đang định ăn thì một Hồng Vệ
Binh chạy tới, giằng lấy cái đùi gà khỏi miệng thằng bé ném xuống đất rồi
giẫm nát dưới bùn.

“Lũ chó con của bọn chó theo chân đế quốc, chúng mày mà cũng đáng

ăn thịt gà hả?” Tên Hồng Vệ Binh quát.

Em trai tôi sợ đến mức không dám nhúc nhích; nó chẳng được ăn gì cả

ngày hôm đó - và suốt một thời gian dài về sau nó không khóc hay mè nheo
đòi thịt gà quay hoặc bất cứ thứ gì xa xỉ nữa. Nhiều năm sau, tôi hỏi em trai
tôi có còn nhớ vụ đó không. Tôi rất mừng mà nói rằng nó không hề nhớ gì
cả, còn chính tôi lại không thể quên.

Hai chị em tôi sống trong ngôi nhà đó gần năm năm. So với những đứa

trẻ khác chúng tôi may mắn hơn, một số đứa phải sống ở đó tới mười năm.

Trong ngôi nhà đó, lũ trẻ tin tưởng và giúp đỡ lẫn nhau. Ở trong đó tất

cả chúng tôi đều bình đẳng. Nhưng không có chỗ nào cho chúng tôi ở thế
giới bên ngoài. Mỗi khi nhóm chúng tôi đi qua, người ta lùi lại như thể
chúng tôi là bệnh dịch vậy. Những người lớn chín chắn thì bày tỏ sự cảm
thông bằng cách im lặng còn lũ trẻ con thì nhục mạ và phỉ báng chúng tôi.
Quần áo chúng tôi chi chít những vết nước bọt hay đờm dãi, nhưng chúng
tôi chẳng biết làm thế nào để tự vệ cả, nói gì đến chuyện đánh trả. Thay vì
thế, cảm giác tự ghê tởm mình ăn sâu vào tâm hồn chúng tôi.

Người đầu tiên nhổ vào tôi là đứa bạn thân nhất. Nó nói, “Mẹ tao bảo

ông mày giúp lũ người Anh kinh tởm đó ăn thịt và uống máu người Trung
Quốc. Ông ta là kẻ cực cực kỳ tồi tệ trong số những kẻ tồi tệ. Mày là cháu
ông ta, vậy tức là mày cũng không thể là người tốt.” Nó nhổ vào tôi, rồi bỏ
đi và không bao giờ nói chuyện với tôi nữa.

Một hôm tôi đang rúc sau lớp học khóc sau khi bị một đứa Đỏ đánh. Tôi

nghĩ chỉ có mình tôi nên giật mình khi một thầy giáo đến đứng ngay sau
lưng và vỗ nhẹ vào vai tôi. Qua hàng nước mắt, tôi hầu như không đọc
được biểu hiện nét mặt của thầy trong ánh sáng nhập nhoạng của những
ngọn đèn, nhưng tôi có thể thấy thầy ra hiệu bảo tôi đi theo. Tôi tin thầy vì
tôi biết thầy vẫn giúp những người khốn khổ bên ngoài trường học.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.