HẢO NỮ TRUNG HOA - Trang 83

quanh người nó trông như cái váy Tây Tạng. Người kia đưa một chai nước
đến miệng nó. Rồi hai người lính bắt đầu gỡ đám gạch đá chèn vào Tiểu
Bình, và nhanh chóng gỡ được cánh tay phải của nó ra, cánh tay đã tím
bầm và chảy máu ròng ròng. Vì lý do nào đó, đột nhiên họ dừng việc đào
bới lại. Tôi hét lên hỏi họ có chuyện gì xảy ra vậy, nhưng hẳn là họ không
thề nghe thấy tiếng tôi. Một lát sau, họ tụt xuống và đi tới chỗ tôi. Vung
vẩy bàn tay đầm đìa máu, họ bảo tôi rằng phần thân dưới của Tiểu Bình bị
kẹt giữa hai tấm bê tông cốt sắt của bức tường, mà họ thì không thể đào bới
ra bằng tay được. Tôi hỏi tại sao tay họ chảy máu như vậy. Họ đưa hai bàn
tay ra sau lưng và giải thích rằng không được phép sử dụng dụng cụ để đào
bới cứu người, vì sợ sẽ làm người gặp nạn bị thương. Sau khi mọi chuyện
qua đi tôi mới biết rằng móng tay và đầu ngón tay một số người lính đã bị
nát nhừ vì đào bới, nhưng họ đã tự lấy vải băng tay lại và tiếp tục làm việc.
Vài người lính hét lên điên cuồng trong khi đào bới, vì họ nghe thấy những
tiếng rên rỉ và tiếng kêu cứu từ sâu bên trong đống đổ nát. Họ làm bằng tay
thì được bao nhiêu chứ? Những thiết bị cứu hộ hạng nặng không thể vào
trong thành phố vì đường sá đã hư hỏng nặng. Bao nhiêu người đã chết vì
phải chờ cứu hộ?” Bà Dương thở dài và gạt nước mắt.

“Tiểu Bình hẳn là phải rất mạnh mẽ?”
“Đúng thế. Trước đó, nó thường rú lên chỉ vì một vết xước trên tay, và

sợ đến trắng bệch khi thấy máu. Nhưng suốt mười bốn ngày cuối cùng ấy,
nó mạnh mẽ lắm, thậm chí nó còn trấn an tôi, nó bảo, “Mẹ à, con tê liệt rồi,
nên chẳng đau tẹo nào đâu!” Khi thân thể của nó cuối cùng cũng được giải
thoát, tôi nhận ra hai chân nó đã bị nghiền nát. Người liệm thi thể nó trước
lễ tang bảo rằng xương chậu của nó đã bị ép vỡ. Tôi hy vọng nó thực sự đã
mất cảm giác ở phần dưới của cơ thể trong suốt mười bốn ngày đó, khi nó
bị phơi giữa trời đất. Tôi đếm từng giây từng phút. Trong suốt thời gian ấy,
người ta cố thử đủ mọi cách khác nhau để cứu con bé ra, họ làm việc suốt
ngày đêm, nhưng đều vô hiệu.

Cuối cùng, những người lính đã giúp tôi trèo lên bức tường tới chỗ Tiểu

Bình và dồn lại tạo thành một chỗ ngồi tạm để tôi có thể ngồi ôm con bé

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.