HẢO NỮ TRUNG HOA - Trang 84

vào lòng một lúc lâu. Thân hình bé bỏng, yếu ớt của con bé lạnh buốt, dù
lúc đó đang là mùa hè.

Những ngày đầu, Tiểu Bình vẫn còn có thể nói chuyện với tôi, và vung

vẩy tay khi kể chuyện. Sau ngày thứ tư, nó càng lúc càng đuổi sức, cho đến
lúc nó chỉ còn đủ sức để ngẩng đầu lên. Dù thức ăn và thuốc được đưa đến
hàng ngày, và có người tới để chăm sóc nó, nhưng phần dưới cơ thể nó
chắc vẫn không ngừng chảy máu, thịt bắt đầu bị hoại tử. Càng lúc càng
nhiều người quan tâm đến số phận của con bé, nhưng chẳng ai làm được gì
cả. Cả Đường Sơn đang chìm trong đổ nát: còn chẳng đủ nhân viên cứu hộ
và thiết bị để xử lý các khu vực thiệt hại, mà đường vào thành phố thì
không lưu thông được. Tội nghiệp con gái tôi..."

“Dì Dương,” tôi thì thầm. Cả hai chúng tôi cùng khóc.
“Trong những ngày cuối cùng, tôi nghĩ Tiểu Bình hẳn cũng đã nhận ra

rằng không còn hy vọng gì nữa, dù mọi người đưa ra đủ lý do để nâng đỡ
tinh thần nó. Nó nằm bất lực trong vòng tay tôi, không thể nhúc nhích. Vào
buổi sáng ngày thứ mười bốn, nó gắng gượng nhấc người dậy và bảo với
tôi: “Mẹ, con cảm giác như thuốc mẹ cho con uống đang có tác dụng. Nhìn
này, con có chút sức lực rồi!” Khi họ nhìn thấy nó ngồi thẳng dậy, những
người xung quanh đã dõi theo nó suốt mười bốn ngày qua đều nhất loạt vỗ
tay và cổ vũ. Tôi cũng cứ ngỡ là phép màu đã xảy ra. Khi Tiểu Bình thấy
mọi người phấn khởi thế nào, nó dường như được tiếp thêm sức mạnh.
Khuôn mặt nó, vốn trắng nhợt chết chóc, đã ửng hồng rạng rỡ và nó nói với
những con người hảo tâm với mình bằng một giọng mạch lạc, vang vang,
cảm ơn họ và trả lời các câu hỏi. Ai đó đề nghị nó hát, và đám đông vỗ tay
hưởng ứng. Đầu tiên, Tiểu Bình xấu hổ, nhưng mọi người cổ vũ nó nhiệt
tình: “Hát đi, Tiểu Bình ơi! Tiểu Bình ơi, hát đi!"

Cuối cùng, nó gật đầu yếu ớt, và bắt đầu hát: Ngôi sao màu đỏ đang

chiếu ánh sáng diệu kỳ, và ngôi sao màu đỏ đang chiếu trong tim tôi...

“Hồi ấy ai cũng biết bài hát này, và nhiều người hát họa theo Tiểu Bình.

Tiếng hát giữa cảnh hoang tàn đổ nát giống như đóa hoa hy vọng bừng nở.
Lần đầu tiên sau bao ngày, người ta lại mỉm cười. Hát được vài đoạn, giọng
Tiểu Bình lụi dần, và nó từ từ trĩu xuống vòng tay tôi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.