HÃY CỨU EM - Trang 177

cảm xúc. Tất cả mọi người đều tưởng nó cứng rắn nhưng không phải vậy.
Nó luôn luôn sợ hãi, sợ cuộc sống, sợ từng ngày, sợ mọi thứ.

Bất hạnh thay, nó nhanh chóng trở nên phụ thuộc. Chẳng việc gì phải

nói dối: đã khá lâu rồi nó không làm chủ được liều dùng nữa. Cách duy
nhất bây giờ là tăng liều lên và rút ngắn khoảng cách giữa các lần dùng
thuốc.

Nó đã sống lang thang hai tháng trên đường phố trước khi tới đây trú

ngụ, nhà của một cô gái mà nó quen sau vài lần "giao hàng" trong khu phố.
Nó không đặt chân đến trường nữa kể từ khi ra khỏi trại. Ấy thế mà nó từng
học rất khá. Thậm chí nó còn học sớm hơn tuổi và nhiều giáo viên khen nó
là đứa thông minh. Đúng là nó rất thíc học. Nhưng sách vở không thể bảo
vệ nó khỏi nỗi sợ hãi. Sách vở không thực sự khiến con người mạnh mẽ
lên. Hay là nó không biết cách học.

Từ lâu rồi, nó chẳng còn tin vào người lớn nữa. Các quản giáo và cảnh

sát chỉ biết nói với nó rằng nó sẽ có một kết cục tồi tệ. Điều đó, cảm ơn, nó
thừa biết rồi. Nó biết rất rõ mình đang trượt dần tới chỗ chết. Có hôm, thậm
chí nó còn uống cả vốc thuốc ngủ để tìm tới cái chết. Những viên thuốc
không đủ mạnh, kết cục chúng khiến nó ngây ngất đờ đẫn mất một tuần. Có
lẽ nó nên cắt mạch máu thì hơn. Có lẽ một hôm nào đó...

Nhưng từ nay đến lúc đó thì nó phải tìm thuốc đã. Mà nếu vậy thì nó

phải gặp Cyrus.

Jodie đứng dậy và kéo cần gạt nước. Những cơn co thắt dạ dày đã dịu đi

đôi chút, thay vào đó là cảm giác buồn nôn và chóng mặt. Nó cảm thấy khó
chịu, nhưng chẳng còn đủ sức để tắm. Nó mặc quần bò, áo phông và một
cái áo khoác lính cũ vào.

Mình có bao nhiêu xèng nhỉ?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.