HÃY NGHĨ TỚI MỘT CON SỐ - Trang 111

không khí lạnh buốt đã dồn những diễn viên bất đắc dĩ ấy vào trong hay
không, anh khóa xe rồi men theo con đường ngoằn ngoèo dẫn đến căn nhà.
Cũng như lần ghé thăm trước, anh chưa kịp gõ thì Mellery đã mở cửa.

Gurney bước vào nhà tránh gió. “Có tiến triển gì mới không?”

Mellery lắc đầu rồi đóng cánh cửa cổ xưa nặng trịch lại, kịp lúc vài chiếc

lá úa lướt nhẹ chỗ ngưỡng cửa.

“Trở lại phòng khách nào,” y nói. “Có cà phê, nước ép…”
“Cà phê được rồi,” Gurney nói.

Một lần nữa, họ lại chọn chiếc ghế bành lưng cao gần đống lửa. Trên

chiếc bàn thấp chũn giữa hai người là một phong bì hồ sơ lớn. Mellery ra
hiệu cho anh hướng vẻ phía nó, “Bản phô tô những bức thông điệp viết tay
và đoạn băng ghi âm cuộc gọi. Tất cả đã sẵn sàng cho anh trong đó.”

Gurney lấy chiếc phong bì rồi đặt nó lên đùi.
Mellery nhìn anh một cách trông đợi.

“Anh nên báo cảnh sát đi,” Gurney nói.
“Chúng ta đã bàn qua chuyện đó rồi mà.”
“Chúng ta cần bàn lại lần nữa.”

Mellery nhắm mắt rồi xoa bóp trán như thể trán đang nhức. Khi mở mắt

ra, trông y như đã có quyết định.

“Đến dự buổi thuyết giảng sáng nay của tôi đi. Chỉ có cách ấy anh mới

hiểu được.” Y nói nhanh, như để đón đầu không cho anh phản đối. “Những
gì diễn ra ở đây đều rất mỏng manh, dễ vỡ. Chúng tôi giảng dạy cho khách
về lương tâm, an lạc, sáng suốt. Có được lòng tin của họ là chuyện cực kỳ hệ
trọng. Chúng tôi đang đặt họ vào một môi trường có thể làm thay đổi cuộc
đời họ. Nhưng giống như vẽ chữ trên trời bằng máy bay vậy. Bầu trời tĩnh
lặng thì anh đọc được những gì mình vẽ. Có gió một chút là tất cả trở thành
rác rưởi. Anh có hiểu tôi nói gì không?”

“Tôi không chắc có hiểu không nữa.”

“Cứ đến buổi thuyết giảng đi nào,” Mellery nài nỉ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.